Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 38

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thực rõ ràng chuyện này là có âm mưu, chính là nhằm vào nàng vì nàng được Tô Nhân Vũ chú ý, đại phu nhân đây là muốn cho nàng biết tay.
Nếu không nàng mới chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, biết cái gì mà nguyền rủa với không nguyền rủa.
Hoàng Oanh thấy Kim Kết ở bên ngoài thăm dò, lập tức nàng nháy mắt, hai người ngầm ra hiệu cho nhau, Kim Kết lập tức đi làm.
Tô Mạt mặc quần áo, Trương mụ mụ ôm, vài nha đầu thắp đèn ***g, cùng đi đến viện đại phu nhân.
Lúc các nàng đến, nhị tiểu thư cũng đến, tam tiểu thư, đại tiểu thư không có mặt.
Đại phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ngồi ở kháng thượng.
Đại phu nhân nói:“Mấy ngày nay, thật sự vô pháp vô thiên, hôm nay có lão giả xử việc nhà. Khỏi có người không phục.”
Lâm di nương chỉ cảm thấy trong lòng giật mình một chút.
Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ liếc nàng một cái, hắn cho người đi nói nàng không được đến thư phòng, cũng là vì muốn an ủi Tô Hinh Nhi, nhưng hắn không nhịn được một ngày không nghĩ đến nàng.
Nghĩ nàng nhỏ nhắn, nhưng bộ dạng lại rất thông minh.
Không nghĩ là tối nay lại xẩy ra chuyện khuất tất.
Xem nàng vẻ mặt bình tĩnh, thật ra không sợ hãi, không khỏi trầm giọng nói:“Ngồi xuống đi.”
Vương phu nhân ánh mắt âm ngoan trừng mắt nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, Hoàng Oanh giúp đỡ Tô Mạt ngồi xuống.
Trần mụ mụ đem lá bùa đưa lên, nhất nhất giải thích, đây là nguyền rủa, cái kia là niệm kinh, là gây khó dễ cho người khác, là hành động của tiểu nhân.
Sau đó lại trình lên mấy cái hình nhân, mặt trên cũng giống lá bùa, xem ra, một cái là đại tiểu thư, một cái là tam tiểu thư.
Trần mụ mụ cảm xúc kích động nói:“Lão gia, cái này là lão cùng vài nha đầu nhặt được ở trong góc, nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư ૮ɦếƭ non!”
Tô Nhân Vũ sắc mặt phát lạnh, cầm lấy xem xem, mặt trên quả nhiên viết ngày sinh tháng đẻ của hai người, nhất thời giận dữ,“Là ai?”
Vương phu nhân hừ một tiếng,“Lão gia nhìn chữ viết mà không biết là ai sao.”
Tô Nhân Vũ nhìn kỹ, con ngươi chợt nhíu lại, nhất thời lãnh khí nặng nề,“Mạt Mạt?”
Tô Mạt đứng dậy, liền đi tới, Tô Nhân Vũ đem hình nhân ném vào trong lòng nàng,“Ngươi tới xem.”
Tô Mạt không cần xem cũng biết, mặt trên chữ viết khẳng định là bắt chước của nàng.
Tô Mạt không chút hoang mang, quỳ xuống nói :“Lão gia, phu nhân, xin minh giám. Cái thứ nét chữ này, muốn bắt chước thực dễ dàng. Giống ta ngu dốt như vậy, muốn bắt chước chữ mẫu của danh gia, cũng không khó. Huống chi là người chuyên viết chữ? Trong phòng ta có đồ gì đó, không phải là của ta. Là của Đỗ di nương cất giấu. Chắc chắn Di nương giận ta không nghe lời, không nói với lão gia phu nhân, xin cho Di nương được bước vào chính viện, còn không cho Di nương đem tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đi bài bạc uống R*ợ*u.Vì vậy nàng liền tức giận, phải làm phép hại ta.”
Vương phu nhân hừ lạnh :“ Nàng là nương của ngươi, như thế nào lại hại chính nữ nhi của mình.”
Tô Mạt cảm thấy cười lạnh, nương ? Đối với nữ nhi ruột đương nhiên sẽ không như vậy, nhưng chính mình không phải nàng ta thân sinh .
Vương phu nhân còn có mặt mũi hỏi tới?
Nàng thản nhiên nói :“Lòng người khó dò, điều này thì phải hỏi di nương rồi.”
Tô Nhân Vũ lập tức nổi giận,“ Đi đem tiện tì kia qua đây, lấy roi của ta đến.”
Vương phu nhân lạnh lùng nói :“Lão gia vẫn là hỏi rõ ràng. Nếu là do cả hai mẫu thân nữ nhi cùng làm ra, chỉ trừng trị một mình mẫu thân, chỉ sợ là không công bằng.”
Tô Nhân Vũ mắt liếc Tô Mạt một cái, ánh mắt rất là phức tạp.
Rất nhanh Đỗ di nương khóc sướt mướt bị tha đến, thuận tiện bị người đổ lên một đống lá bùa, vải vụn linh tinh, cùng hình nhân làm bằng chất liệu vải giống hệt.
Những vải vóc này là loại lụa tơ tốt nhất, đưa cho các phòng tiểu thư dùng để học tập nữ công, thêu hoa làm hà bao.
Tô Mạt bị Đỗ di nương vừa trộm vừa xin lấy đi hơn một nửa.
Vương phu nhân đem hình nhân hướng trong lòng Đỗ di nương quăng tới, “Đỗ di nương, ngươi tại sao lại đi nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư, còn không mau thành thật khai báo ra.”
Đỗ di nương còn đang lơ mơ mở trừng mắt, vừa nghe xong liền há to miệng kinh ngạc, đang xảy ra chuyện gì?
Nàng ta hiển nhiên không hiểu rõ.
Tô Mạt lập tức đoán được, khẳng định là Đỗ di nương ở dãy nhà sau làm hình nhân, bị đám người của Vương phu nhân thấy, đi nói cho bà ta, Vương phu nhân liền nghĩ ra kế: một hòn đá ném hai chim.
Dù sao đối với Vương phu nhân mà nói, làm cho Tô Nhân Vũ đánh Tô Mạt nữ nhi ruột của Cố Di nương, mới là làm cho nàng ta hả giận.
Đỗ di nương đồ ngốc này, vốn chỉ là muốn nguyển rủa Tô Mạt, làm cho nàng nghe lời, làm cẩu bị sai khuyến cho Tô Hinh Nhi, lại không nghĩ rằng bị người lợi dụng, lập tức liền bò gối đến trước mặt Tô Nhân Vũ, còn bị người khác nói là chính nàng ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư.
Nàng ta xua tay không ngừng :“Không, không phải, không có chuyện đó.”
Đỗ di nương làm sao nỡ nguyền rủa tam tiểu thư, căn bản là không thể.
Đỗ di nương nhìn thấy ánh mắt của Vương phu nhân âm độc, đột nhiên giật mình. Nàng hồ đồ rồi, nếu làm cho Vương phu nhân biết bà ta đã phát hiện ra nữ nhi của mình không phải Tô Mạt, Vương phu nhân nhất định sẽ hại ૮ɦếƭ tam tiểu thư .
Đỗ di nương nhất thời mặt xám như tro, không biết phải làm sao.
Tô Mạt tiến lên, yên lặng nhìn nàng :“Di nương, ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy, thành thành thật thật khia ra đi. Đã làm thì nói, không làm cũng không cần ôm vào người.”
Đỗ di nương trương há hốc mồm miệng, lại nói không ra lời, thật sự không có lời nào để nói, nàng ta cũng không thể nói với Tô Nhân Vũ cùng Vương phu nhân là chính mình làm phép nguyền rủa Tô Mạt đứa con trên danh nghĩa này, đi nghe lời tam tiểu thư nói sai.
Như vậy không khác nào nói cho người ta bí mật của nàng ta.
Nàng ta cả người ướt sũng mồ hôi, trên đất lạnh lẽo, khí lạnh như chui xuyên qua đầu gối nàng.
Nàng ta cúi đầu, cắn răng nói :“ Đúng, là ta nguyền rủa đại tiểu thư cùng tam tiểu thư , ta......”
“Câm miệng!” Tô Nhân Vũ nhất thời tức giận ngút trời, toàn thân toát ra băng hàn, đoạt lấy roi trong tay Đỗ Quyên đang đứng bên cạnh, không thương xót quất xuống 5, 6 roi.
Hắn là người tập võ, lúc nổi điên lên, xuống tay đặc biệt nặng, bị đánh hai roi, Đỗ di nương cũng đã đau đớn đến ngất lên ngất xuống.
Vương phu nhân vội vàng ngăn hắn lại, “Lão gia đem Đỗ di nương đánh ૮ɦếƭ , những lời muốn hỏi sẽ hỏi được ai?”
Tô Nhân Vũ giống như chưa bớt giận, “ Hỏi cái gì nữa? Chẳng lẽ một tiểu nha đầu còn có tâm tư sâu như vậy?”
Vương phu nhân hừ lạnh, “Tứ tiểu thư là người nào, thông minh lanh lợi, đại trí giả ngu* , chẳng lẽ lại không có ý tứ gì?”
* người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm ૮ɦếƭ voi
Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng ta, “ Thường ngày ngươi đối với tứ tiểu thư không phải tốt lắm sao? Như thế nào đột nhiên lại nói như vậy?”
Vương phu nhân tức giận đến mày liễu dựng đứng :“Nếu là ta không đối tốt với nó, sao biết được bản tính của nó và tâm tư sâu kín của nó? Huống hồ lời này cũng nên hỏi lão gia mới đúng. Vẫn để nàng theo học sách, tại sao đột nhiên lại không cho nữa. Chẳng lẽ không phải bởi vì tam tiểu thư? Lão gia thiên vị tam tiểu thư, chẳng lẽ tứ tiểu thư sẽ không ghen tị?”
Tô Nhân Vũ mắt lạnh lẽo chuyển qua âm trầm nhìn chằm chằm Tô Mạt :“Nói.”
Tô Mạt gắt gao cấu chặt lòng bàn tay, nàng cũng không phải là cái loại này tự làm thương tổn chính mình, sau đó để tên ngốc bị bịp mắt lừa gạt lương tâm thức tỉnh đến khóc lóc ăn năn. Nàng muốn tự bảo vệ bản thân!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc