Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 378

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này, đao của hắc y đã hạ gục hai thị vệ, đang lúc nguy cấp thì có một thị vệ mặt mày tuấn lãng xông tới, hét lớn: “Cẩu tặc, chớ có thương tổn ngô hoàng!”
Người hét không ai ngoài Cố Chiêu, đây là lần đầu tiên hắn tùy giá gần như thế, vô hạn vinh quang làm hắn quên mất an nguy của bản thân, đối đầu cùng thích khách.
Nhưng hắn làm sao là đối thủ của thích khách, chưa đầy mấy chiêu, *** đã trúng một chưởng, bay thẳng ra ngoài.
Thích khách từ đầu đến chân đều một màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt âm ngoan: “Nạp mạng đi!”
Hắn phi thân lên, một đao chắn ngang thị vệ, mũi chân đạp lên lưỡi dao của bọn họ lấy đà phóng về phía hoàng đế.
Lưu Ngọc lấy thân chắn ra phía trước bị một cước của thích khách đá bay, một chưởng của hắn bổ về phía *** hoàng đế.
Tình thế nguy cấp, Hoàng Phủ Cẩn liền ném mấy nhánh cây nhỏ chặn bớt, quát lớn một tiếng tung người phóng qua.
Thích khách kia cực kì liều mạng, muốn cùng ૮ɦếƭ với hoàng đế. Hoàng Phủ Cẩn nhìn ra được, hắn tu luyện đại lực Kim Cương chưởng, một chưởng phóng ra, đá nát thành tro.Trúng chưởng của hắn, *** hoàng đế vỡ nát là điều không nghi ngờ.
Hoàng Phủ Cẩn vung ống tay áo, mấy nhanh cây đột ngột tăng tốc bay cách *** hoàng đế ba tấc, trực tiếp chờ thích khách tấn công. Nếu hắn không tự cứu, nhánh cây sẽ đâm vào cổ tay hắn, hắn cũng sẽ không có đủ lực làm hoàng đế bị thương.
Mà nếu như hắn muốn đẩy mấy nhánh cây ra thì Hoàng Phủ Cẩn cũng đã đến kịp, một chưởng tung ra là có thể đả thương hắn.
Nói thì chậm nhưng sự việc diến ra rất nhanh, mũi chân thích khách vừa điểm tới đã vội lui về phía sau, bỏ qua hoàng đế.
Thời cơ tốt nhất để ám sát hoàng đế đã mất, không thể lại tiêu hao lực lượng.
Hắn liền ra hiệu cho tay chân lui đi.
Hoàng Phủ Cẩn không cho phép hắn chạy trốn, phi thân đánh qua, năm ngón tay cong lại thành trảo, chiêu sắc bén.
Thích khách kia làm ra vẻ cực kì kinh ngạc, liên tục lui về phía sau, lại không cách nào thoát ra khỏi truy kích của Hoàng Phủ Cẩn.
Mà lúc này, Tô Nhân Vũ cũng đã dẫn theo đội thị vệ chạy tới, vây đám hắc y nhân lại, đánh ngã vài tên, quyết tâm bắt sống.
Hắc y nhân đánh với Hoàng Phủ Cẩn trở nên nóng nảy, ném ra một quả đạn mù, nhân lúc khói đặc bốc lên thừa cơ trốn mất.
Nhưng hắn lại cảm thấy đầu vai đau nhức, thì ra một bên vai đã bị Hoàng Phủ Cẩn chộp lấy.
Hắn hừ lạnh: “Ngươi tưởng bắt được ta là xong sao? Ngươi tưởng chúng ta không biết nhược điểm của ngươi là gì sao? Để kiềm chế ngươi, chúng ta đã bố trí người bắt Tô Mạt!”
Hoàng Phủ Cẩn trong lòng chấn động, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. hắc vừa ngẩn ra, hắc y nhân đã mất dạng.
Hoàng Phủ Cẩn lập tức xoay người chạy qua Hoa Xuân uyển, lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ lời hắc y nhân nói là thật.
Nếu bọn chúng thật sự phái người đối phó Mạt nhi, với khả năng của Lăng Nhược bây giờ , chắc chắn ngăn không được.
Nhìn về hướng biến mất của hắn, sắc mặt hoàng đế trở nên âm trầm. Tô Nhân Vũ cùng vài người bước lên hành lễ.
Lưu Ngọc bị bị thương không nhẹ, khập khiễng, khóe miệng chảy máu, chỉ vào hắc y nhân nói: “Mau, đưa bọn chúng tới.”
Không ngờ đầu những tên đó lại ngoẹo qua một bên, khóe miệng chảy máu đen, hiển nhiên đã uống thuốc độc tự sát .
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, bước lên phía trước kiểm tra, lắc đầu: “ Độc dược rất mạnh, tất cả đều ૮ɦếƭ hết.”
Tiếp theo, nhóm thần tử cũng tới, cuống quít thỉnh an.
Hoàng đế khoát tay: “Trẫm không việc gì, bình thân.” Nhưng sắc mặt hắn lại âm trầm đáng sợ như báo hiệu bão tố sắp kéo tới.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ , có thích khách ám sát hoàng đế, chỉ sợ sẽ liên lụy nhiều người.
Vạn Xuân uyển đề phòng sâm nghiêm lại có thích khách trà trộn, ít nhất vài người sẽ phải chịu trách nhiệm.
Người thứ nhất chính là Tô Nhân Vũ, hắn phụ trách hộ vệ .
Tô Nhân Vũ lập tức tự mình hộ Tống hoàng đế trở về trung ương cung, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Thần thất trách, nguyện ý lĩnh tội.”
Hoàng đế vừa định nói cùng ái khanh vô can, nhưng hình bộ Thượng Thư Tề Tú Hữu ở một bên tiến lên nói: “Bệ hạ, Tô quốc Công thất trách, cho dù không liên quan đến ngài ấy, nhưng cũng cần phải điều tra rõ, không thể bỏ qua.”
Hình bộ Thượng Thư là môn sinh của Tống lão gia tử, đồng thời cũng là thân gia nhà gái của Tả tướng.
Nhưng hắn nói đúng, cho dù Tô Nhân Vũ không liên quan đến chuyện ám sát, nhưng ông ta cũng thất trách, cho nên về tình về lý đều phải bị chất vấn.
Hoàng đế cũng không nói gì được.
Tô Nhân Vũ không có phản kháng, cũng không có cãi lại, hoàng đế gặp chuyện, hắn đứng chấp nhận bị vấn tội.
Dù sao hình phạt cũng không nặng. Hắn là Quốc Công, cho nên cũng chỉ bị giam lỏng, không bị trói.
Đồng thời, hình bộ Thượng Thư Tề Tú Hữu cũng liên tục tra hỏi các quan viên, một số người trong đó còn bị bắt giữ.
Những viên quan liên quan đến việc ám sát đều không có giao tình tốt với tả tướng hoặc những người đối nghịch với ông ta.
Tề Tú Hữu lại nhìn qua Tả đại nhân: “Tả đại nhân, những người này phần lớn đều do ngài đề bạt .”
Tả đại nhân hừ lạnh: “Sao, không phải ngươi ngay cả ta cũng muốn bắt? Những người ta chọn đều được bệ hạ xem qua.”
Hoàng đế nhíu mày, khó chịu nhìn Tề Tú Hữu: “Đủ rồi!”
Lợi dụng những tình huống đột ngột phát sinh như ám sát, thiên tai, chiến sự để bài trừ dị kỷ, kết giao vây cánh chính là trò của bọn quan lại thường dùng, Thủ Chính đế tự mình lên đến ngôi vị ngày hôm nay sao lại không nắm rõ mấy trò xiếc này hay sao?
Hắn lạnh lùng nói “Không cần làm khó bọn họ, một khi xác nhận họ không có tham dự vào chuyện ám sát, lập tức thả ngay cho trẫm.”
Tề Tú Hữu do dự một chút, nhưng vẫn hành lễ: “Bệ hạ, có nên hỏi ý tả tướng đại nhân?”
Ở Đại Chu, tả tướng thống lĩnh hình bộ, giống như là thủ trưởng của Tề Tú Hữu ở hiện đại, hơn nữa hắn do tả tướng một tay đề bạt lên, dầu sao cũng phải làm tròn bổn phận .
Nhưng hiện giờ tả tướng đang bệnh, không thể để ý đến chính sự, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Nhưng những người dưới quyền tả tướng chưa chắc đã chịu phục tùng người khác. Nếu như có người tạm thay ông ta xử ký mọi việc, những người đó chỉ sợ là phục tùng ngoài mặt mà thôi.
Ánh mắt hoàng đế nặng nề, hiểu được ý tứ trong câu nói đó.
Hắn từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, gặp chuyện cũng không làm hắn hoảng sợ, hiện giờ cũng không có vẻ gì giận dữ, chỉ cười khoát tay cho bọn họ thi hành.
Tề Tú Hữu lập tức dẫn đến nơi tả tướng đang dưỡng bệnh.
Tống tả tướng mặc một áo bào rộng thùng thình. Ông ta tuy đang bệnh nhưng vẫn sai người chuẩn bị kiệu đi thăm bệ hạ.
Tề Tú Hữu theo Tống gia quản gia vào nội thất, vội tiến lên đỡ tả tướng: “Tả tướng, ngài nghỉ ngơi đi, bệ hạ bảo ngài không cần vất vả, ngài cũng đừng vất vả làm gì.”
Tả tướng nhìn trái nhìn phải, bọn thủ hạ hiểu ý, lập tức ra ngoài giám thị.
Sau đó, hắn hừ lạnh: “Hắn muốn ta nghỉ ngơi ta liền nghỉ ngơi? Không dễ vậy đâu, những kỹ xảo này, từ xưa đến nay có đế vương nào không dùng? Còn dùng tới mức thành thạo nữa là khác. Hắn tưởng chúng ta không biết đề phòng hay sao? Hắn muốn làm yếu đi chức quyền của ta, ta cũng phải để cho hắn thấy, không có Tống gia ta, Đại Chu hoàng triều của hắn có bình yên được hay không? ”
Tề Tú Hữu cười hắc hắc: “Tả tướng cao minh! Chỉ dùng có vài thích khách mà thu được hiệu quả tốt như vậy.”
Tả tướng rùng mình, trừng mắt nhìn hắn: “Cái gì gọi là dùng? Là nhân cơ hội, hiểu chưa? Ngươi lập tức dẫn người điều xem đám thích khách này đột nhập vào đây bằng cách nào? Kì lạ, đề phòng cẩn mật như vậy sao thích khách còn lọt vào được?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc