Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 377

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Với tính tình thanh cao của tỷ tỷ, không có khả năng sẽ lục ***c với người khác, lại càng không cùng nữ nhân khác tranh giành nam nhân.
Mà thái tử, cho dù hắn thích thật lòng thích tỷ tỷ, nhưng chỉ cần hắn không tha buông tha cho ngôi vị hoàng đế thì hắn cũng sẽ không buông tha cho những lực lượng khác.
Nếu cãi lại hoàng đế, ruồng bỏ Tả tiểu thư cưới tỷ tỷ để rồi sẽ chịu tội với hoàng đế cùng oán giận của phụ thân và Tả đại nhân, Tô Mạt thấy thái tử chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Nhưng nếu hắn muốn tỷ tỷ làm Lương đệ, cũng chính là thiếp của thái tử, đừng nói tỷ tỷ không đồng ý, lão tổ mẫu, phụ thân, nàng cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy vấn đề này thật đúng là khó giải quyết, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm, nếu không phải Mạt nhi ôn nhu săn sóc, liếc mắt một cái liền chọn hắn, không để cho hắn phải đấu cùng nam nhân khác để giành nàng, hắn chỉ sợ trong khi giãy dụa sẽ làm tổn thương nàng.
Nếu đây là chuyện của Mạt nhi, hắn sẽ dùng hết khả năng của mình mà giải quyết, nhưng đây lại là chuyện tình cảm của nữ nhân khác, hắn không biết phải làm sao.
Tô Mạt thấy hắn giống như người làm sai chuyện, mặt mày khó xử đáng thương nhìn nàng, làm nàng không khỏi bật cười, sẳng giọng: “Chàng bình tĩnh đi , muội không để chàng nhức đầu về mấy chuyện này đâu.Việc hôn nhân của con gái tất nhiên sẽ do phụ thân muội cùng tổ mẫu quan tâm .”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, đưa tay đón cánh hoa rơi, nhẹ xoa má nàng: “Nàng cũng đừng sầu, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ dừng. Đừng quá sốt ruột, nếu nàng không vui, ta cũng khổ sở.”
Tô Mạt gật đầu, cười nói: “Ta đã biết. Chàng tìm ta có chuyện gì?”
Hoàng Phủ Cẩn thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta vẫn âm thầm quan sát, thế nhưng không phát hiện bóng dáng thích khách nào cả.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tin tức thật sự chuẩn xác sao?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Nàng còn chưa tin Thái Bình các cùng của cái bang của nàng sao? Những người đó là do nàng an bài nha.”
Tô Mạt gật đầu, tuy rằng nàng không tự mình làm, nhưng cách thu thập tin túc là do nàng tỉ mỉ điều chỉnh, không còn sai sót.
Nghĩ nghĩ, nàng hỏi:“Hai người lần đó thì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu: “Cảm giác không giống, sát khí hai người đó không nhắm vào hắn mà nhắm vào bánh ngọt của nàng..”
Nàng lại nói: “Muội cũng không cảm thấy ai có động cơ ám sát hoàng đế.”
Tuy quyền hành của Tống tả tướng bị tước bớt, nhưng việc này chính ông ta cũng bất ngờ. Hơn nữa, Tống gia nhờ hoàng đế mới có được ngày này, cho dù hắn có ủng hộ thái tử đến đâu cũng nhất quyết không làm ra loại chuyện ám sát này.
Nếu hoàng đế không ૮ɦếƭ mà chỉ bị thương, chắc chắn hắn sẽ điều tra ra.
Nếu hoàng đế ૮ɦếƭ, phe ngũ hoàng tử cũng sẽ không để yên.
Dù sao căn cơ của hoàng đế cũng rất ổn định, không dễ gì lay chuyển, hơn nữa ở thời đại này, thần tử đối với hoàng đế là một dạ trung thành, thiên tử là con trời, khái niệm này không ai đủ sức thay đổi được.
Muốn tạo phản tuyệt đối không dễ dàng.
Thái tử cùng với Tống tướng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mạo hiểm đó.
Nhưng tin tức Tĩnh thiếu gia đưa tới tuyệt đối không sai , cho nên Tô Mạt nghĩ mãi vẫn không ra, có thể sẽ phát sinh gì đó.
Một vấn đề quan trọng khác, Vạn Xuân uyển là địa bàn của hoàng đế, nàng không thể làm cho ông ta phát hiện ra lực lượng của mình, điều này không có lợi chút nào.
Cho nên ngoại trừ Lăng Nhược ra, nhóm A Lí đều bị nàng để lại vườn hoa , còn Hoàng Phủ Cẩn Lưu Vân cùng Lưu Hỏa dù sao cũng phải ở Vương phủ chiếu Cố Diệp công công.
Lưu Niên vẫn còn bị nhốt tại đai lao của hoàng cung, nàng phải tìm cách cứu ra nữa.
Nàng ngửa đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn:“ Ngày mai bệ hạ sẽ khởi giá hồi cung , thị vệ, nội thị, cung nữ đều có tên trong danh sách , ai cũng biết mặt, người ngoài cơ bản không thể trà trộn vào được.
Nếu thật sự có thích khách, số lượng cũng sẽ không nhiều, nhưng công phu chắc chắn sẽ rất cao, hơn nữa còn biết dịch dung, trốn ở nơi nào đó tùy thời cơ hành động.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Chắc bọn chúng không thể mai phục trên đường được. Đội thị vệ đi theo hộ giá kinh nghiệm phong phú, đã sớm đi trước dò đường, dọn dẹp sạch sẽ, cho dù là hai bên đường hay ở trên cây cũng không chỗ nào có thể mai phục được.”
Tô Mạt gật đầu, đúng là như vậy. Hoàng đế đi đâu cũng có nguyên một đại đội hộ tống, muốn ám sát đâu phải dễ.
Nàng quả quyết: “Nếu có, nhất định là tối nay . Lúc này, mọi người đều lơi lỏng, ai cũng cho rằng mai đã lên đường, tất cả đề phòng đều tập trung cao độ nên tối nay chính là thời cơ tốt nhất.”
Hoàng Phủ Cẩn đồng ý, nói: “Nàng an tâm ở đây, ta trở về sẽ cẩn thận xem xét một phen.”
Nếu hoàng đế xảy ra chuyện, bọn họ cũng không hay ho.
Tô Mạt cười nhìn theo hắn đi ra ngoài, sau đó trở về phòng.
Vừa ra khỏi Hoa Xuân uyển, Hoàng Phủ Cẩn lập tức phi thân tới trung ương cung, vội vàng trở lại trung đình thì thấy Hoàng Phủ Giới đang dạy Hoàng Phủ Liễn bắn tên.
Thấy hắn đến, Hoàng Phủ Liễn chạy ào tới, ủy khuất chu miệng, mắt to ngập nước: “Nhị ca, huynh dạy đệ đi, thất ca toàn mắng đệ ngốc thôi!”
Mắt của nam nhân nhà Hoàng Phủ gia đều là mắt hoa đào dài nhỏ, chỉ có Hoàng Phủ Giới cùng Hoàng Phủ Liễn là khác, mắt vừa to vừa tròn, sáng long lanh.
Hoàng Phủ Cẩn xoa đầu hắn, lại hỏi Hoàng Phủ Giới: “Phụ hoàng đâu?”
Hoàng Phủ Giới trả lời :“Đình vọng nguyệt .”
Hoàng Phủ Cẩn mày nhíu lại, xoay người muốn đi, Hoàng Phủ Giới vội nói: “Nhị ca, Ngũ Ca, nhị ca Tô gia cùng Tống tam ca đang chờ huynh ở phụ điện kìa.”
Hoàng Phủ Cẩn không quay đầu lại nói: “Đệ đi chơi với họ đi, huynh còn có việc.”
Nói xong liền bước nhanh đi ra ngoài, tính hắn độc lai độc vãng, không thích mang nhiều tùy tùng, lúc trước A Lí cùng những người khác cải trang thành thị vệ đi theo, Lưu Vân, Lưu Hỏa là thư đồng kiêm sai vặt, nhưng công phu bọn họ khá cao, không thích hợp đi theo hắn ra vào cung cấm.
Mà những gã sai vặt cùng thái giám bình thường hắn lười dẫn theo, trừ trường hợp đặc biệt.
Cho nên giờ hắn chỉ có thể đi một mình.
Vạn Xuân uyển không nhỏ hơn hoàng cung chút nào, chung quanh có hơn trăm tòa Xuân uyển, từ trung ương cung của hoàng đế đến Xuân uyển của Tả tướng không gần chút nào.
Hoàng Phủ Cẩn vận khinh công bay tới trước một rừng cây thì nghe có tiếng đao kiếm truyền tới. Hắn cả kinh, lập tức phi thân lên một cây ngô đồng cao lớn.
Từ trên cao, hắn nhìn thấy mười mấy hắc y nhân đang kịch liệt giao chiến cùng thị vệ.
Mười mấy hoàng y thị vệ (thị vệ áo vàng) một bên lo bảo vệ hoàng đế cùng Lưu Ngọc, một bên đối mặt với thích khách, vừa đánh vừa lui.
Những hắc y nhân này võ công không tầm thường, trong đó có một người tàn nhẫn thiện chiến, liên tục chém bay vài thị vệ, sau đó phi thân bổ một đao về phía hoàng đế.
Lưu Ngọc hô to: “ Mau, hộ giá, hộ giá!”
Lúc này quân cứu viện chưa đến kịp, chỉ có đi cầu viện mấy chục danh vệ tùy thân của hoàng đế.
Có lẽ vì hoàng đế đi thăm thần tử nên không phô trương, chỉ chọn một đường tương đối yên tĩnh mà đi, hơn nữa thị vệ đi theo cũng ít hơn so với ngày thường.
Cho nên mới tạo cơ hội tốt cho thích khách.
Hoàng Phủ Cẩn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao phụ vương hắn lại chọn đường này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc