Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 376

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không đánh lại thái tử nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay chắc gì hắn đỡ được.
Tô Mạt nhìn hắn trừng trừng, giống như một con báo nhỏ bị người chọc giận.
Thái tử bị bắt buông tay đại tiểu thư, lạnh lùng nhìn Tô Mạt nói:“Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được cùng nhị ca khanh khanh ta ta, còn ta lại không được cầu hôn Nhu nhi sao?”
Tô Mạt giữ chặt tay tỷ tỷ, căm tức trừng hắn: “Nếu ngươi có thể thề, cả đời chỉ có một mình tỷ tỷ ta, ngươi yêu tỷ ấy thật lòng, ta đây sẽ tìm mọi cách giúp đỡ hai người! Nhưng mà -- ngươi làm được sao? Hiện giờ, ngươi không cách nào ở bên tỷ tỷ ta, cha ta sẽ phản đối, bệ hạ phản đối, mà địa vị thái tử của ngươi cũng không đảm bảo. Ngươi còn có thể đắc tội Tả đại nhân. Ông ấy tính tình ngay thẳng, thà rằng cà ૮ɦếƭ lưới rách cũng quyết không chịu nhục. Ngươi thấy, ngươi có thể chống lại được sao?”
Thái tử bị nàng nói ngay điểm yếu, cứng miệng nói không nên lời.
Phút do dự này của hắn đã làm đại tiểu thư thất vọng tận cùng.
Nếu nàng hỏi Hoàng Phủ Cẩn, ngài ấy dứt khoát sẽ trả lời, cả đời này chỉ cần Mạt nhi.
Nhưng còn hắn, hắn làm sao có được cái dũng khí của Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng cười khổ, kích động trong lòng cũng dần lắng xuống.
Nàng chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ đánh giá mình quá cao.
Nàng không có đủ sức hấp dẫn để thái tử cam nguyện vì nàng mà buông tha phú quý.
Nàng dàn bình tĩnh lại, gương mặt khôi phục swasc thái ban đầu, thản nhiên nói:“Điện hạ, chúng ta vẫn là trở lại như trước đi, kiều về đường kiều, lộ về đường lộ, không can thiệp chuyện của nhau.”
Nói xong nàng thi lễ, nắm tay Tô Mạt, xoay người bỏ đi.
Ở chung với muội muội lâu như vậy, nàng cũng dần ảnh hưởng. Nàng không còn có thể chấp nhận chia xẻ chồng mình cho một nữ nhân nào khác chứ đừng nói chuyện nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, tất cả cùng sống chung trong một nhà, lúc nào cũng phải đấu đá để giành tình thương bố thí của phu quân.
Nàng làm không được .
Một khi hắn cưới Tả Nghi Lan làm thái tử phi, nàng và hắn không thể dây dưa, nếu không nàng sẽ khinh thường chính bản thân mình.
Cho nên, nàng thấy cắt đứt mọi thứ sẽ tốt hơn.
Cùng lắm thì nàng không lấy chồng, sống cô độc tới già vẫn còn hơn phải đấu đá cùng những nữ nhân khác để giành nam nhân.
Yêu liền yêu, không thì dứt khoát buông tay.
Thong dong một chút mới không nhốt bản thân trong ***g suốt kiếp, không thấy tự do.
Tận mắt thấy hai nàng bỏ đi không một chút băn khoăn, thái tử thấy trong lòng thật khó chịu, cảm giác muốn bắt lấy một cái gì đó thì mũi truyền đến mùi hương của nàng, thoang thoảng như có như không, mạnh mẽ nhưng cũng chậm chạp chui sâu vào hồn hắn, càng làm hắn nhớ đến thân thể mềm mại của nàng.
Hắn không thể buông tay!
Thái tử tự nói với bản thân mình xong mới chậm chạp rời đi.
Sau núi giả cách đó không xa bước ra một người, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt oán độc. Nàng hơi cong môi cười nhạt: “Tỷ tỷ, hy vọng tỷ sẽ không giành với ta, nếu không......”
Nàng hừ lạnh, dùng sức, nhánh hải đường trong tay lập tức gãy lìa.
Tiếng vang như tiếng xương người gãy.
Tô Mạt kéo tỷ tỷ đi nhanh như bay, chỉ khi về tới Hoa Xuân uyển nàng mới thấy mình quá lỗ mảng, dù thái tử có ra sao thì tỷ tỷ cũng đang thích hắn.
Nàng lại mạnh mẽ bắt tỷ ấy trở về, nói cách nào cũng không đúng.
Lỡ như làm cho tỷ tỷ nghĩ mình thích xen vào chuyện người khác, chẳng phải rắc rối sao?
Nàng áy náy, giống như con nít biết mình phạm lỗi, khe khẽ nói:“Tỷ tỷ, ta......”
Hai má đại tiểu thư vẫn còn vết nước mắt, đáy mắt sưng đỏ, sợi tóc tán loạn nhưng vẫn lắc đầu, cười gượng gạo: “Mạt nhi, không có gì.”
Nhìn nàng như thế, Tô Mạt càng thêm đau lòng, rút khăn tay từ trong tay áo, lại lấy một bình nhỏ đựng hoa hồng lộ mà lúc nào nàng cũng mang theo, rót ra giúp tỷ ty nàng lau mặt. Sau đó lại lấy lược chỉnh lại tóc cho nàng ấy.
Đại tiểu thư cũng tìm nước hoa mình mang theo nhưng tìm hoài không thấy, cả túi thơm bên người cũng mất.
Thấy nàng cứ lục tới lục lui, Tô Mạt hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi tìm cái gì?”
Đại tiểu thư lắc đầu nói: “Tỷ làm mất bình nước hoa rồi.”
Tô Mạt nghe xong lại lấy lọ phấn mình mang theo, dùng móng tay lấy ra một ít, thoa đều ở hai tay rồi bôi lên mặt nàng ấy, an ủi: “Không cần, bảo A Cổ Thái làm cho tỷ cái khác là được.”
Tuy rằng lọ nước hoa ấy có thể dùng được một năm, giá đến vài trăm lượng, người ngoài không dễ gì có nhưng thà chế ra lọ khác còn hơn.
Lỡ như tỷ tỷ quay lại đó tìm mà gặp thái tử nữa thì càng rắc rối.
Tô Mạt dẫn đại tiểu thư về phòng, thay quần áo xong thì biết Hoàng Phủ Cẩn vừa đến tìm nàng.
Nàng liền báo cho Tô Hinh Nhi cùng đại tiểu thư biết nàng ra ngoài tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Lúc đó Tả phu nhân cùng các phu nhân khác đã về hết, nàng đi ngang qua cửa sổ thấy lão phu nhân đang vui vẻ nói chuyện cùng Trương mụ mụ và Xuân Thủy.
Từ sau khi chân Xuân Thủy bị thương, chưa bao giờ lão phu nhân cười vui như vậy nữa. Tuy chân nàng ấy không sao nhưng vết thương hơi nặng, đến giờ vẫn phải nằm trên giường.
Tô Mạt nghe được lão phu nhân nói với Trương mụ mụ, Tần gia công tử nhân phẩm tốt, chỉ cần vết thương hồi phục sẽ không có gì trở ngại, còn nói phải lo chuẩn bị cho hôn lễ của Tô Trì cùng An Bình công chúa, còn nói phải chuẩn bị lễ vật mừng thái tử đại hôn.
Tuy hoàng đế chưa công bố với thiên hạ hôn nhân của Tả tiểu thư cùng thái tử nhưng một khi tin này ban xuống sẽ rất nhanh, nếu không chuẩn bị từ bây giờ e rằng không kịp.
Dù sao thái tử cũng không còn nhỏ, nếu không phải hoàng đế còn đang tại vị, chỉ sợ hắn đã cưới lâu rồi.
Hoàng Phủ Cẩn mặc trường bào màu đen chỉ vàng thêu Vân Long ôm sát người, Pu'i tóc gắn kim quan, ngọc bội lãnh nghệt bên hông nhẹ nhàng lắc lư, cả người toát ra khí thế cao quý nhưng lạnh lùng, tư thế làm cho người ta ngưỡng mộ.
Vừa nhìn thấy nàng, hắn nở nụ cười, dang hai tay. Tô Mạt vội nhào qua.
Hoàng Phủ Cẩn tiếp được nàng, dịu dàng nói: “Lúc nanfxy nàng chạy đi đâu? Ta tìm nhưng không gặp.”
Tô Mạt chu miệng, sắc mặt buồn bã.
Thấy nàng không vui, Hoàng Phủ Cẩn cũng không dễ chịu, liền nắm tay nàng dẫn qua cửa tròn vào hoa viên nhỏ. Những cây anh đào nở hoa rực rỡ, mỗi khi gió thổi từng trận mưa hoa rơi lả tả mang theo sắc hồng phủ đầy vai hai người.
“Mạt nhi, chuyện gì ?”
Hoàng Phủ Cẩn im lặng nhìn nàng, nếu nàng có thể giải quyết được, hắn tuyệt đối không nhúng tay nhưng nếu nàng không giải quyết được hắn sẽ giải quyết giúp nàng dù bất cứ giá nào.
Tô Mạt mím môi, nhíu mày nói:“Thái tử......”
“Hắn làm gì?” Âm thanh Hoàng Phủ Cẩn trở nên lạnh lẽo.
Tô Mạt vội nói:“Không phải ta, là tỷ tỷ. Hắn rõ ràng sắp thành thân cùng Tả tiểu thư, lại còn trêu chọc tỷ ấy.”
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày: “Thái độ tỷ tỷ muội thế nào?”
Tô Mạt lắc đầu: “Ta thấy nàng rất đau lòng.”
Mặc kệ tỷ tỷ có thái độ gì, nàng đau đến quyết định cắt đứt là không đơn giản. Cái đau này không dễ chịu nhưng cũng may nó vẫn nhanh khỏi. Nếu tỷ ấy cứ dây dưa mãi khẳng định còn đau dài dài, hơn nữa là vĩnh viễn Ngược l**ến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc