Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 375

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn nhẹ đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.
Đại tiểu thư cuống quít đẩy hắn, hành lễ: “Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui trước.”
Nói xong, nàng nhấc chân tính chạy thì bị hắn nắm tay kéo lại.
“Nhu nhi, sao nàng muốn trốn ta?”
Hắn nhìn nàng, không thèm che dầu nghi ngờ của bản thân: “Ta tưởng …nàng …. không ghét ta.”
Người kiêu ngạo như hắn nói ra mấy lời như vậy thật không dễ.
Nhìn thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hắn .. rất đau.
Lần đầu tiên, hắn đau lòng vì người khác !
Đại tiểu thư cứ tránh bên này lại né bên kia nhưng sao cũng không tránh được làm hại mặt nàng vừa đỏ lại vừa nóng: “Ngươi buông tay, để người khác thấy được không hay đâu!”
Thái tử kéo nàng lại gần mình: “Ta càng muốn làm cho người ta thấy, để cho bọn họ khỏi mơ mộng viễn vông.”
Đại tiểu thư không dám nhìn hắn, bị hắn nhìn đến nỗi tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi ***. Nàng hoảng loạn: “Bệ hạ đã tính chuyện hôn nhân cho ngài cùng Tả tiểu thư, sao ngài.....”
“Nhưng đó không phải ý của ta.”
Thái tử không kiên nhẫn chặn đứng lời nàng: “Ta không thể tự do lựa chọn hướng đi cho mình, chúng ta không giống Tô Mạt. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này chưa chắc sẽ xảy ra, phụ hoàng vẫn chưa công bố chuyện này.”
Đại tiểu thư mân mê tóc:“Đúng vậy, chúng ta không giống, chúng ta không dũng cảm như muội ấy.”
Thái tử chẳng những không buông mà còn nắm tay nàng chặt hơn: “Văn Nhi, tin ta. Ta sẽ cố, ta sẽ không cưới người khác. Ta cũng không để cho kẻ khác cưới được nàng.”
Hắn nói mạnh mẽ như chém đinh chặt sắt.
Đại tiểu thư lắc đầu: “Ngài không thể. Ngài sẽ không thay đổi được gì cả. Bệ hạ cũng tổ mẫu ta đã quyết định. Ta sẽ gả cho Tần còn người ngài sắp cưới sẽ là Tả tiểu thư.”
Thái tử nâng cằm nàng lên, chăm chú nhìn nàng: “Ta nói rồi, ta không đồng ý. Nàng không thể gả cho bất ai – ngoại trừ ta!”
Hắn nghiến răng, gằn từng chữ một, ánh mắt lạnh lẽo khủng pố làm cho nàng run rẩy.
“Văn Nhi, hãy chờ ta. Chắc chắn ta sẽ có cách...”
Hắn nhìn nàng gần như vậy, giọng nói âm độc nhưng vẫn xen lẫn dịu dàng, làm cho nàng hiểu được tình của hắn.
Nàng giật mình lắc đầu: “Chúng ta tránh không được số mạng định sẵn đâu. Không lẽ ngài sẽ vì ta mà buông tha cho vinh hoa phú quý sao?”
Nàng có một ước muốn, một ước muốn không chân thật. Nàng ước, hắn sẽ vì nàng mà buông tay, không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm một vương gia nhàn tản không cần lo lắng đề phòng, bình bình đạm đạm sống qua ngày.
Nhưng mà, hắn làm được sao?
Thái tử sửng sốt, ánh mắt trở nên âm ngoan sắc bén: “Ai dạy nàng nói? Là Tô Mạt sao? Nàng muốn làm gì? Dùng mỹ nhân kế với ta sao? Nàng tưởng ta sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả, buông tha ngôi vị hoàng đế? Chẳng lẽ Hoàng Phủ Giác xứng đáng ngồi trên ngai vua hơn ta sao?”
Đại tiểu thư nghe hắn càng nói càng quá đáng, vội giãy dụa: “Không ai dạy ta hết, ta biết không bao giờ ngài từ bỏ được. Ta mệt mỏi lắm rồi. Ngài buông….”
Hai mắt thái tử đỏ đậm, lạnh lùng nhìn nàng: “Hừ, không biết chừng là do ngài có ý với Tần Nguyên Quân. Hắn ấm áp hơn ta, hắn biết cách làm nữ nhân vui, hắn có nhiều thời gian rảnh hơn ta, hắn….”
“Không phải, không phải, ngươi đừng nói nữa. Ngài bỏ tay ra, ta muốn về…”
Đại tiểu thư nghe hắn càng nói càng kỳ cục, bèn dùng sức giãy dụa: “Ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi mệt mỏi như vậy, lúc nào cũng tính tính toán toán....”
“Vậy sao nàng không chịu chờ ta? Chỉ cần cho ta một ít thời gian, ta nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Chưa bao giờ ta thích ai nhiều như vậy ngoài nàng.”
Hắn thấy mình sắp điên tới nơi rồi, lần đầu yêu một người nhiều tới như vậy, nhiều tới không thể khống chế, nhiều tới tất cả kiêu ngạo bình tĩnh đều biến mất. Hắn chỉ muốn có nàng.
Nhìn nàng khóc thương tâm đến vậy, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng để vỗ về, an ủi. Nhưng sao nàng lại nói với hắn những lời như vậy?
“Nhu nhi, nàng biết ta hy vọng nàng ủng hộ ta tới mức nào không?”
Hắn đau khổ nhìn nàng, hy vọng nàng hiểu hắn.
Đại tiểu thư lắc đầu: “Thái tử điện hạ, không thể. Ngài không thể thay đổi quyết định của bệ hạ, ta cũng không cách nào làm tổ mẫu thay đổi ý định. Hơn nữa, nếu ta gả cho ngài, ngài có thể chắc chắn suốt đời chỉ có một thê tử ( vợ ) là ta sao?”
Nhìn thấy do dự từ trong mắt hắn, nàng cười khổ: “Không thể, đúng không.”
Nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng không quay lại được nữa rồi, dù có thể lấy được nàng thì hắn cũng không thể đáp ứng yêu cầu chỉ một vợ một chồng của nàng.
Lúc thái tử ngẩn người sửng sốt, nàng nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, quay người bỏ đi.
Thái tử thấp giọng mắng một câu, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, hai tay gữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn xuống.
Đại tiểu thư hoảng sợ trợn mắt nhìn hắn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày nàng bị đối xử như vậy.
Thái tử giống như lên cơn điên, hai mắt nhắm nghiền, hung hăng chà đạp môi nàng, không cần biết nàng có chấp nhận, có khổ sở hay không?
Hắn chỉ biết, hắn không thể buông nàng ra. Hắn sợ mất nàng. Khoảnh khắc nàng quay người bỏ đi, hắn thấy tim mình như bị ai đâm trúng, đau không thở nổi. Hắn biết, hắn yêu nàng mất rồi, thật sự yêu nàng chứ không phải chỉ nhất thời mê muội.
Nàng sợ tới mức thất kinh, môi bị hắn hôn đến không thở được, cả người run rẩy như cỏ lau trước gió, mỏng manh yếu ớt.
Thái tử siết chặt eo nàng, dùng sức đem nàng ép sát vào người mình, giữ chặt lấy nàng, hận không thể vĩnh viễn giam cầm nàng trong ***, giữ nàng lại cả đời.
Đúng lúc này, tiếng của Tô Mạt từ xa vọng tới, giọng nói có phần sốt ruột: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu?”
Đại tiểu thư vừa thẹn vừa gấp, tưởng chừng có thể xỉu bất kì lúc nào. Chưa bao giờ nàng bị người đối xử như vậy, thật quá sức chịu đựng của nàng.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi ở trong này sao?”
Tô Mạt vội vàng gọi , nàng đã tìm nhiều chỗ rồi nhưng vẫn không thấy bóng tỷ mình, nghe nha hoàn nói thất nàng ấy đi về phía này nên nàng vội qua đây kiếm thử.
Tuy nói vườn hoa của hoàng gia rất an toàn nhưng ai biết được.
Đang bối rối không biết làm gì thì Tô Mạt nghe tiếng đại tiểu thư, âm thanh không giống bình thường: “Mạt nhi, tỷ ở trong này.”
Tô Mạt giật mình, cũng không thèm suy nghĩ, lập tức bay qua với tốc độ cực nhanh.
Đại tiểu thư cùng thái tử giật nảy mình, không nghĩ tới nàng sẽ đến nhanh như vậy.
Tô Mạt nhíu mày nhìn hai người, tóc tỷ tỷ rối bời, Pu'i tóc lệch qua, hơn nữa......
Đáy mắt hồng hồng , môi sưng sưng ......
Nàng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, căm hận nhìn thái tử: “Ta cảnh cáo ngươi, cách tỷ tỷ của ta xa một chút!”
Trí nhớ về buổi tối hôm đó đập vào óc nàng, tên rắn độc này lại còn hiếp đáp tỷ tỷ nàng.
Thật là quá đáng!
Thái tử nhướng mày châm chọc nhìn Tô Mạt xong lại nói với đại tiểu thư: “Nàng sợ cái gì, nói cho nàng ấy biết. Nàng tình nguyện theo ta.”
Không đợi đại tiểu thư mở miệng, Tô Mạt oán hận cắt ngang: “Ngươi nằm mơ!”
Đại tiểu thư sợ run lên, nàng không ngờ Tô Mạt sẽ phản ứng mạnh như vậy, không khỏi cắn môi.
Thái tử nhìn đại tiểu thư, chậm rãi nói:“Nhu nhi, theo ta đi. Chúng ta đi nói với phụ hoàng cùng mẫu phi, ta muốn cưới ngươi làm thái tử phi.”
Nói xong, hắn liền nắm tay đại tiểu thư kéo đi.
Tô Mạt hừ lạnh một tiếng, rút chủy thủ đâm tới. Tuy một mình nàng không đánh lại thái tử nhưng đó là vì nàng công khai đánh hắn, bất ngờ ra tay chắc gì hắn đỡ được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc