Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 374

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chuyện bánh kem kết thúc ngoài dự đoán của Tô Mạt, chẳng những Tô Văn Nhi phải trở về Tô gia mà Hoàng Phủ Kha cũng bị hoàng đế cấm túc, không được tự ý rời khỏi tẩm cung, lại càng không được qua lại cùng các tiểu thư khác.
Sở dĩ có chuyện này cũng là do Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa bày kế sai An tần dẫn Hoàng Phủ Liễn tới tố cáo với hoàng đế, nói hắn ăn bánh của Tô Mạt xong thì đau bụng, nhằm vu oan Tô Mạt muốn độc ૮ɦếƭ hoàng đế.
Trò trẻ con như vậy đương nhiên bị lộ bởi mấy câu nói của Tô Mạt.
Sẵn chuyện này, Hoàng đế cũng tiện tay phế An tần, giao Hoàng Phủ Liễn cho Lương phi nuôi, thuận tiện hạ bớt thanh thế của Hoàng quý phi.
Mà thanh thế hoàng quý phi xuống thấp sẽ khiến nàng ta không thể nhúng tay vào chuyện nhà của Tô gia.
Như vậy Tô Văn Nhi tự nhiên phải trở về nhà chịu gia pháp xử phạt, mà Vương phu nhân cũng không còn ai để nàng ta dựa dẫm nên sẽ kiềm chế hơn.
Lần này tuy nàng được hoàng quý phi mời đến nhưng mọi cử động của nàng đều bị lão phu nhân giám thị. Nàng chỉ có thể ở trong phong không được tự ý đi lại.
Một khi lão phu nhân đã lên tiếng, có vị phu nhân nào dám không biết xấu hổ mời nàng đây?
Hơn nữa lần trước Vương phu nhân bị lão phu nhân răn dạy đã thấm thía hơn nhiều, nếu có thể tránh được rắc rối, nàng cũng không dại mà tìm phiền phức cho mình cho nên cũng không xin gì được cho Văn Nhi.
Hoàng đế ra lệnh mọi người chuẩn bị, hai ngày nữa sẽ hồi cung nên Tô Mạt dành hết mọi thời gian nói chuyện cùng các tỷ tỷ vừa quen được.
Sau ngày thi điểm tâm, Tả phu nhân, Tần phu nhân, Trần phu nhân thường hay tìm lão phu nhân tâm sự nên Tô Mạt cùng Đại tiểu thư mới có cơ hội cùng nhóm người Tả tiểu thư nói chuyện ở phòng kế bên.
Mấy người bọn họ nói đủ thứ, từ chuyện thêu thùa cho đến chuyện nấu ăn…
Tô Hinh Nhi nói với Tả Nghi Lan: “Tả tiểu thư cầm kỳ thư họa, thứ nào cũng giỏi, ta nghe đại tỷ nói tỷ chơi cờ thật là lợi hại.”
Ngay cả Tô Hinh Nhi cũng nói như vậy, Tô Mạt không nhịn được cười, Tả Nghi Lan cũng vui vẻ nói: “Tỷ muội các nàng mới lợi hại kìa, bánh kem ngon như vậy, làm ta cứ nhớ hoài.”
Đại tiểu thư nghe xong cười nói: “Các ngươi chờ một chút, ta nhớ khi Mạt nhi đưa bánh qua chỗ lão tổ mẫu còn một miếng, để ta đi lấy.”
Nàng nói xong cũng không gọi nha đầu mà tự mình đi lấy, đi qua cửa hông, nàng nghe tiếng nói chuyện của lão phu nhân cùng nhóm người Tần phu nhân vọng ra.
Tần phu nhân cười nói: “Bệ hạ đã quyết định gả An Bình công chúa cùng cho đại công tử rồi, thái tử phi cũng chọn được rồi, là Tả tiểu thư, Tả Nghi Lan.”
Đại tiểu thư chấn động, hai chân run rẩy. Nàng cố đi lên trước nhìn lén qua khe hở thấy các vị phu nhân đang ngồi trên tháp tao nhã cười chúc mừng lẫn nhau.
Nàng lại nghe Tả phu nhân nói : “Lão phu nhân, đại công tử của Tần muội không sao toàn nhờ công Tô Mạt. Mạt Mạt này bình thường đã giỏi nhưng không ngờ còn biết y thuật cứu người, thật là một tiểu cô nương khiến người ta kinh ngạc không thôi.”
Lão phu nhân khiêm tốn cười: “ Nha đầu đó từ nhỏ đã không giống người thường, nữ hồng không học mà chỉ toàn ưa thích những thứ linh tinh cổ quái. Chúng ta ban đầu cũng khuyên nhưng khuyên không nổi . lần nọ có một vị ngự y đến viếng, nó vậy mà tự ý chạy đến đòi người ta dạy cho. Hôm đó làm chúng ta sợ ૮ɦếƭ đi được. Nếu như Tần công tử có bề nào, chúng ta không biết phải làm sao tạ lỗi….”
Tần phu nhân liên tục nói tiếng cám ơn: “Mấy ngài trước, lão phu nhân có phái người hỏi qua ngày sinh của Quân nhi, hôm nay ta đến đây trả lời lão phu nhân không biết có trễ không?”
Lão phu nhân vui vẻ: “Không trễ, không trễ, mấy ngài nay lão thân vẫn chờ câu trả lời của phu nhân mà.”
Nghe ra, chắc hai người đang là tính bàn chuyện hôn nhân cho đại tiểu thư cùng Tần Nguyên Quân.
Nhưng lúc này đại tiểu thư không nghe được gì nữa. Trong đầu nàng chỉ quanh đi quẩn lại chuyện đính hôn của thái tử với Tả Nghi Lan.
Nàng gắt gao vò nát khăn trong tay, như người mất hồn ra ngoài cửa sau, quên luôn chuyện đem theo bánh.
Bên trong, nha hoàn không biết nàng tới đây làm gì nên cũng không cản nàng lại.
Nàng cứ đi thẳn g ra ngoài, trong đầu chỉ muốn tìm một nơi thật yên lặng để nàng có thể bình tâm suy nghĩ.
Ban đấu, nàng cũng giống như các cô nương khác, cha mẹ chọn ai, nàng sẽ gả cho người đó. Nàng biết nàng sẽ không được tự mình quyết định.
Hơn nữa từ ngày bị mẹ nàng nhẫn tâm hãm hại, lòng của nàng càng thêm lạnh lẽo, không còn lưu luyến nhiều chuyện thế gian, cũng không mong mỏi một kết quả tốt gì nữa.
Nàng cảm thấy nàng cuộc đời của nàng không có gì đáng lưu luyến. Một thân một mình đến thế gian này rồi cũng có ngày ra đi một bóng, không người nhớ, không người hay, ngay cả mẹ ruột còn đối xử với nàng như vậy thì nàng còn gì để mà hy vọng đây?
Nhưng ông trời lại trêu người, cố tình đưa Mạt Mạt đến bên nàng. Nàng nghịch ngợm đáng yêu làm người ấm áp. Ấm áp đến nỗi khiến cho tâm hồn lạnh lẽo của nàng được sưởi ấm, làm cho nàng mong chờ,khát vọng, khát vọng tự do.
Nàng với thái tử chưa bao giờ có cơ hội ở chung một chỗ, chỉ vài lần tình cờ gặp mặt, hắn sẽ nhìn nàng thật lâu, hoặc ở những lúc nàng không để ý chăm chú nhìn nàng.
Từ trước đến giờ, nàng chưa được ai đối với nàng như vậy, dùng ánh mắt của nam nhân khen ngợi, khâm phục nàng, cũng có lưu luyến si mê nàng.
Trong ánh mắt thâm trầm của hắn chưa từng che dấu ái mộ dành cho nàng.
Nàng cũng từng nhắc nhở bản thân đừng nên ôm quá nhiều hy vọng, vì hắn là thái tử.
Nhưng khi có người nói cho nàng biết, nàng được chọn làm thái tử phi của hắn, lúc hắn đặc biệt cười vì nàng, dịu dàng vì nàng, tâm nàng, rung động vì hắn.
Nàng không biết cái gì là yêu , nhưng khi nghĩ đến hắn nàng lại thấy ngọt ngào, nghĩ đến hắn sắp lấy tiểu thư nhà khác, lòng nàng… đau
Nàng cũng không dám nghĩ tới, nàng sẽ gả cho ai khác ngoài hắn.
Nếu… nàng gả cho người khác, tối giật mình thức dậy, nhìn người nằm kế bên nàng không phải hắn, trời ơi,.. nàng không biết….
Nàng chấp nhận được không?
Lúc ở Hương Lâu, nhìn thái độ của hắn với Văn Nhi, nàng thấy lòng mình như tan nát.
Nàng biết, nàng nên quên hắn, cũng đừng nghĩ lung tung, nhưng mà, … tình cảm, làm sao nàng bắt nó theo ý nàng được?
Nàng càng muốn quên hắn bao nhiêu lại càng nhớ hắn bấy nhiêu.
Mấy ngày nay, nàng cứ lo lắng không yên, giống như có cái gì che mất ánh sáng trong lòng nàng,làm nàng không thấy rõ tương lai nàng sẽ đi về đâu.
Tối ngày cứ lo được lo mất.
Suốt ngày, nàng không làm được chuyện gì ra hồn, những thứ nàng yêu thích trước đây, bây giờ nàng không muốn làm nữa. Trước nàng yêu thích hương liệu, ngày nào cũng pha trộn không biết chán nhưng giờ chúng cũng không còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa.
Hình như, nàng đánh mất tâm mình rồi.
Nàng cứ đi, cứ đi, cho đến dưới chân vấp rồi té bịch xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đá, đau đến trào nước mắt.
Không biết chân đau hay lòng đau, mà nước mắt nàng từng giọt, từng giọt rồi hai hàng nước mắt cứ thế chảy xuôi. Nàng cũng mắc kệ, ôm đầu gối ngồi ngay đó, yên lặng khóc.
Không biết khóc bao lâu, nàng cảm thấy lòng mình nhẹ hơn nhiều, giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, mọi thứ chua xót đều như tan biến.
Quay đầu nhìn lại, nàng thấy mình đang ở giữa những khóm hoa hải đường, những nụ hoa hồng nhạt giống như lòng nàng lúc này, nhu nhược yếu đuối, sợ tổn thương nhưng lại hy vọng được quan tâm che chở.
Nàng khẽ thở dài, lau nước mắt, quyết định trở về, tránh để mọi người lo lắng.
Nàng đứng lên phủi cỏ dính trên váy. Vừa quay người lại, một bóng người đập vào mắt nàng khiến nàng sợ tới mức lùi lại, không ngờ đạp phải tảng đá lúc nãy, bật ngửa ra sau.
Ngưới đó hoảng hồn, lập tức ôm chặt eo nàng, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của nàng mà *** giống như bị ai lấy chùy nện vào, vô cùng khó chịu.
“ Tại sao khóc?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc