Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 372

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng giật giật miệng, môi run run, lại nói không ra điều gì.
Tô Mạt cười hì hì nhìn nàng, trong ánh mắt chớp động những tia sáng giảo hoạt, mang theo nồng đậm trào phúng cùng một chút thương hại.
Tô Văn Nhi hối hận không thôi, nàng quá nóng vội nên mới bị Tô Mạt gài bẫy, tự mình thừa nhận là người nghe trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.
Người nghe cũng đều hiểu được , trên mặt biểu tình gì cũng có.
Nhưng dù sao họ cũng không tiện lên tiếng, Tô Văn Nhi là nữ nhi Tô gia, hành động kinh người của nàng có làm xấu mặt cũng là xấu mặt Tô gia.
Hơn nữa chuyện đấu đá giữa chị em trong nhà có đồn ra ngoài cũng không hay ho gì cho cam.
Lúc này lão phu nhân đứng dậy, run rẩy quỳ xuống trước mặt hoàng đế, hoàng đế vội bảo Lưu Ngọc đỡ lấy nàng.
Lão phu nhân thi lễ nói:“Bệ hạ, thiếp thân hổ thẹn, dạy cháu không nghiêm để nó làm ra chuyện tày đình bực này, thật vô cùng xấu hổ. Cầu mong bệ hạ có thể cho phép thiếp thân đem cháu gái mang về nhà dạy dỗ lại, tránh ngày sau nó lại làm ra chuyện gì xúc phạm bệ hạ cùng quý phi nương nương.”
Lời lão phu nhân nói chính là cố ý để hoàng quý phi nghe, nàng giữ Tô Văn Nhi ở lại trong cung nhưng lại khiến Tô Văn Nhi làm ra chuyện như vậy.
Mặt khác, lời đó của nàng cũng ngầm khiếu nại với hoàng đế, sở dĩ Tô Văn Nhi dám làm như thế là do nó ở trong cung mà ra, ở Tô gia nhà bà làm gì xảy ra chuyện đó.
Hoàng đế cũng không nhân nhượng hoàng quý phi, cười nói:“Tô lão phu nhân nói phải, bất quá chỉ là chuyện của con trẻ, chúng còn nhỏ nên bướng bỉnh là chuyện thường.”
Tô Văn Nhi nghe lời hoàng đế, biết mình sẽ bị đưa trở về Tô gia đi, từ nay về sau nàng làm gì còn tự do?
Hơn nữa chuyện nàng giúp Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha lần đó, lão phu nhân mà biết chắc sẽ hận nàng ૮ɦếƭ mất.
Về nhà......
Nàng không khỏi rùng mình một cái, có chút không rét mà run.
Nàng cuống quít nhìn về phía hoàng quý phi, hoàng quý phi lại lạnh lùng không thèm liếc nàng.
Hoàng quý phi tức không chịu được. Đây chắc chắn là âm mưu của hoàng đế, nói cái gì đạp thanh, kỳ thật đạp thanh chỉ là ngụy trang, tước đoạt chức quyền tả tướng chia bớt cho Tô gia mới là thật.
Hơn nữa cũng không muốn gả nữ nhi Tô gia cho thái tử.
Cũng đồng nghĩa với việc làm suy yếu lực lượng thái tử.
Xét đến cùng, chính là muốn đối phó nàng mà thôi.
Ngàng vốn muốn nhanh ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, ai ngờ được.....
Thật là tức ૮ɦếƭ nàng , nàng nghĩ cỡ nào cũng không tưởng được sự việc sẽ trở thành như vậy.
Tô Văn Nhi này nói thì dễ nghe lắm, đồ vô dụng làm gì cũng không nên thân.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc ngày càng gần thì có một tiểu thái giám bước vào tâu:
“Bệ hạ, An tần nương nương mang theo thập tứ điện hạ, xin được gặp bệ hạ.”
Ánh mắt hoàng đế thâm trầm, hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ, nói không chừng có chuyện gì, làm cho bọn họ tiến vào đi.”
Hoàng đế gật đầu,“Tuyên.”
Nói xong hắn lại nhìn về phía hoàng quý phi:“Thanh Dương nói có quen một vài bạn trên giang hồ? Hôm nào bảo hắn mời bọn họ tiến cung múa kiếm giúp mọi người mở rộng tầm mắt.”
Hoàng quý phi cả kinh, chẳng lẽ hoàng đế hoài nghi cái gì?
Nàng vội cười nói:“Chẳng qua là bọn nhỏ thấy nuôi vài vị khách giang hồ cũng hay. Bệ hạ nếu thích, thần thiếp sẽ bảo hắn mời.”
Tô Mạt lạnh nhạt lui về, cứ như chuyện vừa rồi không lien quan đến nàng.
Nàng cũng không thèm nhìn tới ánh mắt oán hận của Tô Văn Nhi bắn về phía nàng, nếu nàng ta không quá đáng nàng cũng lười để ý.
Nhưng từ khi Tô Văn Nhi đi theo hoàng quý thì liên tục đặt chuyện nói xấu đại tỷ, nàng sao có thể tha cho nàng ta được.
Tuy không báo thù ngay lúc đó được nhưng gặp thời cơ thích hợp, nàng tuyệt đối không bỏ qua.
Các vị đại thần ngồi ở dưới nhấp nhổm không yên.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà của hoàng thượng, chuyện của Tô gia, bọn họ ở trong này giống như xem đang xem kịch, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Thử nghĩ mà xem, nhà người ta gặp chuyện không hay, họ lại ngồi đó nhìn, ngồi yên sao được?
Họ đều là chủ gia đình, là rường cột nước nhà nha.
Như thấy được khó xử của họ, tâm từ bi của hoàng đế nổi lên, bèn vung tay, cho bọn họ lui về nghỉ tạm bên điện phụ. Họ còn phải lo sắp xếp chuẩn bị cho việc trở về kinh thành.
Tô Mạt cũng nắm tay Hoàng Phủ Cẩn qua phòng kế bên, nhóm thái tử, Hoàng Phủ Giác cũng đi theo.
Tô Văn Nhi lập tức đi đến Tô Mạt trước mặt, lạnh lùng thốt:“Ngươi thật nham hiểm, xem như ngươi lợi hại!”
Tô Mạt cười nói:“Nhị tỷ, ngươi nói cái gì sao ta nghe không hiểu?”
Tô Văn Nhi hừ lạnh:“Hôm đó ngươi biết ta ở sau núi giả nên cố ý nói cho ta nghe phải không?”
Tô Mạt nhướng mi, nói đủ để nàng nghe:“Nhị tỷ, lúc trước tỷ muốn làm điểm tâm là muốn có cơ hội thắng ta nhưng tỷ không nắm chắc. Tốt nhất là làm giống hệt ta, khả năng thắng sẽ cao hơn. Với lại, tỷ cũng có thể nhân cơ hội này vu oan là ta ăn trộm công thức của tỷ không phải sao? Ta chỉ giúp tỷ hoàn thành ước muốn thôi mà, ta tốt với tỷ như thế sao tỷ còn trách ta?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc