Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 371

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lai Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ, nói hôm đó bị đánh cảm thấy thật oan, muốn tìm người kể khổ, kết quả không tìm được ai nên trở về.
Hoàng quý phi lớn tiếng hô:“Đánh!”
Từng thanh gỗ nặng quật xuống người Lai Tinh.
Lai Tinh không chịu nổi, liên tục la, sau đó cầu xin tha thứ: “Hoàng quý phi nương nương, cầu ngài tha nô tài đi. Từ nay về sau, nô tài không dám nữa......”
Hoàng quý phi tức giận, hừ lạnh không thôi, âm ngoan nói:“Đánh tiếp.”
Lai Tinh đau đớn khó nhịn, ௱ô** bị người đánh dập nát, không còn nhìn ra đâu là máu, đâu là thịt.
Hắn vẫn liên tục kêu, giọng ngày một yếu:“Hoàng quý phi nương nương, nô tài không dám nữa , từ nay về sau, nô tài nhất nhất nghe lời ngài, ngài sai nô tài làm gì, nô tài…nô tài…..liền làm cái đó.......”
Lương phi vừa nghe, lập tức quỳ xuống trước mặt hoàng đế:“Bệ hạ, từ khi thần thiếp đến Vạn Xuân uyển thì thấy tên này có điểm lạ, nhiều lần tra hỏi nhưng hắn nhất định không chịu nói.”
Hoàng quý phi nghe vậy nóng lên, chỉ vào mặt nàng:“Câm miệng, ngươi còn muốn vu khống bản cung?”
Lương phi vội lắc đầu, cúi đầu rưng rưng nói:“Thần thiếp không dám.”
Các thần tử trong điện một mực không dám xen vào, cúi đầu giữ vững nguyên tắc không nhìn, không nói.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đứng cách đó không xa cũng không hề lên tiếng.
Mà nhóm người đại tiểu thư, Tô Việt cùng Tống Dung Hoa vì không đủ tư cách vào, chỉ có thể chờ ở điện phụ gần đó, không có lệnh của hoàng đế, ai cũng không được tới gần đại điện.
Tô Mạt lén kéo tay Hoàng Phủ Cẩn, hắn bèn đáp lại, nắm chặt tay nàng, ý bảo nàng an tâm, mọi việc đã có hắn.
Khi Lai Tinh bị đánh đến ngất xỉu thì có thanh âm thái giám từ bên ngoài vọng tới:“Thái tử điện hạ cùng ngũ điện hạ cầu kiến!”
Hai người đã đứng ngoài điện, nhờ tiểu thái giám truyền lời.
Hoàng Phủ Giác nghe tin liền vứt hết mọi chuyện ra sau đầu, vội vàng chạy tới. Thái tử đương nhiên không để hắn đi một mình nên cả hai cùng về đại điện.
Hoàng Phủ Giác vào trong điện hành lễ, khi nhìn thấy Lai Tinh thì nói:“Phụ hoàng, tên Lai Tinh này có đi tìm nhi thần, hắn cầu xin nhi thần nói với mẫu phi đổi cho hắn một công việc khác, không hầu hạ người nữa. Nhi thần lúc đó bận quá nên gật đầu đồng ý, bảo hắn đợi, xong trận đấu nhi thần sẽ tìm mẫu phi nói dùm hắn. Nhi thần tính tối nay sẽ thưa chuyện này với mẫu phi.”
Lương phi cả giận: “Nô tài này cãi nhau với Ấn Nguyệt, ta mới mắng hắn mấy câu mà hắn dám …. Thứ nô tài như vậy, đuổi đi càng tốt.”
Hoàng Phủ Giác nhìn Tô Mạt một cái mới nói với Lương phi :“Mẫu phi, Lai tinh không phải người như vậy, hắn chắc không vì một chút chuyện nhỏ liền bỏ đi, chắc hắn gặp chuyện gì khó xử, chỉ tại lúc đó con bận quá, chưa kịp hỏi hắn.”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Cũng không có gì gấp, lấy nước tạt cho hắn dậy rồi hỏi là được.”
Hoàng quý phi sửng sốt, Tô Văn Nhi vội thấp giọng nhắc nhở nàng: “Nương nương, cẩn thận âm mưu bọn họ.”
Xem ra, Lương phi cùng Hoàng Phủ Giác muốn hợp lại hãm hại hoàng quý phi, nói người ép Lai Tinh giám thị Lương phi , Lai Tinh không chịu, cho nên mới bị hoàng quý phi tìm cách đánh ૮ɦếƭ hắn..
Lúc này Hoàng Phủ Giới đột nhiên mở miệng, hắn nhấc áo choàng, quỳ trước mặt hoàng đế: “Phụ hoàng, con có chuyện muốn nói. Đúng là con biết Tô VănNhi cùng Tô Mạt làm điểm tâm giống nhau. Con cũng muốn nhắc Tô Mạt , nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Nhưng con thấy, từ cách làm bánh của hai bên, Tô Văn Nhi giống như mới là người trộm công thức làm bánh của Tô Mạt.”
Tô Văn lập tức phản bác: “Bệ hạ, không phải, là thần nữ tự mình đọc sách kết hợp lời nói của đầu bếp mà nghĩ ra được.”
Hoàng Phủ Giới lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghe ai nói ?”
Tô Văn há miệng thở dốc, hoàng quý phi lập tức nói: “Bệ hạ, Tôn Nhất Đao - Tôn đầu bếp là người phụ trách giúp Văn Nhi.”
Hoàng đế lập tức sai người truyền Tôn Nhất Đao vào điện.
Tôn Nhất Đao được người dẫn tới, vội quỳ xuống hành lễ. Lưu Ngọc đem toàn bộ câu chuyện kể lại, Tôn Nhất Đao nghe xong lắc đầu: “Tuy nô tài làm điểm tâm đã nhiều năm, cũng được sư phụ khen ngợi nhưng nô tài chưa từng gặp qua loại điểm tâm thần kì như vậy bao giờ.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ồ lên. Lời này của Tôn Nhất Đao đủ để chứng minh, Tô Văn nói dối.
Hoàng quý phi âm trầm nghiến răng nói: “Tôn Nhất Đao, ngươi biết ngươi đang nói gì sao?”
Tôn đầu bếp dập đầu nói: “Nương nương lệnh nô tài giúp Tô tiểu thư, nô tài đều giúp. Tô tiểu thư sai làm cái gì, nô tài liền làm cái đó. Ban đầu, Tô tiểu thư nói đem bánh đi hấp, nhưng bánh hấp ăn không được, nô tài mới đề nghị nướng.Từ đầu đến cuối nô tài đều làm theo lời của Tô tiểu thư, không dám sai khác.”
Mặt Tô Văn Nhi tái mét nhưng vẫn gắng chống chế: “Thần nữ đọc được trong sách, sau đó nghĩ ra cách làm này, nên nhờ Tôn đầu bếp giúp đỡ thêm.”
Nàng nói mà giọng run run.
Hoàng đế nhướng mi, quay đầu hỏi Tô Mạt: “Mạt nhi, bánh của ngươi cũng đem đi hấp sao?”
Tô Mạt tiến lên, quỳ xuống nói: “Hồi bẩm bệ hạ, bánh của thần nữ được nướng từ bếp lò cải tiến, người cải tiến là sư phụ Khâu Nhất Chước”
Hoàng đế nhìn Lưu Ngọc, Lưu Ngọc lập tức sai người dẫn Khâu Nhất Chước lên điện.
Khâu Nhất Chước quỳ xuống hành lễ, trả lời câu hỏi của Lưu Ngọc: “Hồi bệ hạ, nô tài chỉ cải tiến lại bếp theo lời Tô tiểu thư, ngoài ra không làm gì khác.”
Hoàng đế hơi hơi vuốt cằm, chuyện này tới đây không cần nói cũng hiểu.
Hoàng Phủ Giới lại nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết bọn họ ai cũng làm bánh kem là do nhi thần vô tình nghe được Tống Dung Hoa nói với Hoàng Phủ Kha là Tô Mạt cũng làm.”
Sau đó, hắn quay sang Tô Văn Nhi: “Ngươi cũng không biết bọn họ làm như thế nào, ta làm sao tiết lộ tin tức cho bọn họ chớ . Dù ta có nói ai cũng làm bánh kem thì sao? Bánh hấp hay nướng ngươi còn không biết, hơn nữa lúc họ làm bánh ta cũng không có ở đó, ta nói lúc nào đươc? Ngươi đừng thấy ta nhịn mà tìm cớ mà đổ lên đầu ta.”
Hoàng Phủ Giới tức giận bĩu môi, màu cau chặt đến nỗi có thể kẹp ૮ɦếƭ con ruồi xui xẻo nào bay qua lúc này.
Tô Mạt tủm tỉm, tiểu Giới tử này cũng biết nói dối, thật khó tin nha.
Tô Văn Nhi không cam lòng, đầu óc xoay chuyển bay nhanh. Đột nhiên, nàng nhìn Tô Mạt: “Mạt Mạt, vậy còn ngươi, ngươi học từ đâu?”
Nàng đem vấn đề đá qua cho Tô Mạt, đây là kế sách chuyển thủ thành công.
Tô Mạt làm sao có thể không biết?
Nàng cười, tiến lên hành lễ, từng lời nói ra rõ ràng trầm ổn: “Bệ hạ, thần nữ từ nhỏ hay suy nghĩ lung tung, cũng thường có những ý nghĩ kì cục hù đứng tim trưởng bối. Mấy năm trước, khi thần nữ bị té vỡ đầu, thần nữ nằm mơ thấy có một gia gia râu bạc cho thần nữ ăn một miếng bánh rất ngon, thần nữ bèn hỏi cách làm thì ông lão cười rồi chỉ cho thần nữ. Sau này thần nữ kể cho Tề vương điện hạ nghe, ngài ấy liền cho ta mượn bếp ở chỗ ngài ấy. Nhưng chúng thần làm hoài cũng không được. Lần này mọi người tụ tập cùng một chỗ, thần nữ thử làm lại, chúng thần mỗi người một ý, không ngờ lại thành công. ,”
Nàng mỉm cười , tiếp tục nói: “Bệ hạ, bánh này thần nữ cùng mọi người mới hoàn thành mà thôi, trước đó cũng chưa từng có.”
Tô Văn Nhi vội la lên: “Nói hươu nói vượn, ngươi rõ ràng biết từ sớm, không phải ở phòng bếp mới bắt đầu làm mà là ở núi giả của Sướng Xuân viên......”
Thấy ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt quái dị, Tô Văn Nhi lập tức ý thức được cái gì, vội ngậm miệng, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn mọi người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc