Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 370

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng yêu hắn như vậy, hắn lại chưa một lần để mắt đến nàng. Nàng hận Tô Mạt, muốn thi tài cùng nàng ta, nhưng Tô Mạt không cho nàng cơ hội.
Cứ như vậy nàng làm sao chịu nổi.
Tống Dung Hoa tích tụ một bụng tức giận, giống như người muốn dùng hết sức đánh ra một quyền, ai ngờ không chạm được đến vật cần đánh mà chỉ chạm vào một đống bông, hỏi nàng làm sao nuốt được?
Lúc Tô Mạt cùng nhóm người Đại tiểu thư gặp mặt, sau đó tới chỗ ngồi dành cho Tô gia ở Võ Xuân uyển cũng là lúc Hoàng quý phi dẫn người tới nơi. Nàng ngồi tại vị trí của mình một chút liền cúi người kể lại toàn bộ sự việc cho hoàng đế.
Hoàng đế kinh ngạc :“Có chuyện này sao?”
Sau đó hoàng đế quay lại nhìn Lương phi. Lương phi đã đề phòng từ sớm.
Nàng thấy hoàng quý phi vốn đau đầu tự nhiên xuất hiện liền cảm thấy sự tình không đơn giản.
Hoàng đế nói:“Trước cứ xem thi đấu đã, sau khi kết thúc tra rõ cũng không muộn.”
Hoàng quý phi tuy rằng hận đến nghiến răng, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ.
Vì sự an toàn chung, những người thi kỵ xạ, hơn phân nửa sẽ bắn mục tiêu cách trước mặt trăm bước, hoặc là bắn đồng tiền được tung lên trời, hoặc cưỡi ngựa bắn vào mục tiêu hoạt động tại một vị trí cố định.
Cách thức thi đấu như vậy, chắc chắn Tống Dung Hoa sẽ là người đoạt hạng nhất .
Nhưng phần lớn mọi người vẫn còn chìm trong cảm giác rung động tại phần thi làm điểm tâm vừa rồi, căn bản không ai còn tâm tư xem kỵ xạ.
Hơn nữa nữ tử kỵ xạ, thật ra mà nói không có chút thú vị, sao bằng được nam nhân thi đấu.
Cho nên mọi người chẳng thấy có gì hào hứng.
Hơn nữa, cuộc thi không có Tô Mạt tham gia , điều này khiến cho tâm tình muốn xem của mọi người càng giảm.
Vì thế, Tống Dung Hoa có đạt hạng nhất cũng không có một chút gì vẻ vang như những người đấu trước.
Nhưng người xếp thứ hai, nữ nhi Bùi gia, Bùi Bảo Khương, lại chơi thật sự vui. Có thể do người nhà quản nàng quá lâu, nay nàng mới được ra ngoài hít thở không khí, nên mới vui chơi đến nỗi quên cả đất trời như thế.
Trận đấu kết thúc, hoàng đế sai hoàng Phủ Giác cùng thái tử sắp xếp chuyện hồi cung cùng giải quyết nhiều chuyện khác, lại yêu cầu những viên quan ghi kết quả đợi. Tiếp theo, hắn dẫn đầu các đại thần trở lại tiền điện ở trung ương cung, cẩn thận điều tra việc trộm công thức làm điểm tâm.
Khoảng thời gian này, động tác của Hoàng quý phi vô cùng nhanh gọn, bắt tiểu thái giám truyền lời cho Lương phi đến.
Hoàng Phủ Giới cũng bị người dẫn tới.
Hoàng quý phi lạnh lùng nhìn Lương phi, lại đến trước mặt Hoàng Phủ Giới, ôn nhu nói:“Giới nhi, nói cho mẫu phi, có phải có người nghe được ngươi nói chuyện làm điểm tâm của Văn Nhi tỷ tỷ?”
Hoàng Phủ Giới lắc đầu,“Không có.”
Tô Văn Nhi nói:“Thất điện hạ, vậy ngươi có nói qua với người khác hay không? Ngươi là người không biết nói dối, căn bản không thể gạt được ai .”
Tô Nhân Vũ, lão phu nhân cùng hữu tướng và Tả đại nhân đều ngồi ở phía dưới nghe đối chất.
Đối với hữu tướng, việc này không liên quan đến lão, cũng không phải là việc lão có thể xen vào, vì thế giữ thái bộ bàng quan, trưng ra dáng điệu hết lòng nghe theo hoàng thượng.
Hoàng Phủ Giới tức đến hai má đỏ bừng, quật cường nói:“Ta, ta không có!”
Hoàng quý phi liếc nhìn Lương phi, hừ một tiếng, nhướng mày ra hiệu cho Tú Nga. Tú Nga hiểu ý vung tay lên, lập tức có hai người lôi một tiểu thái giám xuất hiện, đẩy hắn quỳ xuống đất.
Tiểu thái giám cả người run run quỳ rạp trên mặt đất chính là người được Lương phi sai đi báo tin hôm nọ.
Lương phi biến sắc, nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Hoàng quý phi lại ra lệnh cho những thị vệ chứng kiến sự việc hôm đó tiến vào.
Hoàng đế mặt trầm như nước, nhìn Lương phi:“Lương phi, ngươi có gì muốn nói với trẫm ?”
Lương phi đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, cố gắng ổn định, nói: “Bệ hạ minh giám, thiếp thân quả thật chưa từng sai hắn đi đâu . Hôm đó hắn cãi nhau với Ấn Nghuyệt, bị thiếp tát một cái, sợ quá nên trốn mất. Hắn đi nơi nào thần thiếp thật tình không biết.”
Hoàng đế sắc mặt thâm trầm, nhìn tiểu thái giám: “Lai Tinh, ngươi đi đâu?”
Lai Tinh cuống quýt dập đầu:“Hồi bệ hạ, nô tài không có đi chỗ nào cả.”
Hoàng quý phi hừ lạnh:“Có người thấy ngươi mà còn dám cãi. Ngươi lén lút bên ngoài Tú Xuân uyển, nửa ngày mới trở về, giờ nói không có?”
Lai Tinh vẫn khẳng định mình không đi đâu hết.
Hoàng quý phi lạnh lùng nói:“Một khi đã như vậy, Lưu công công, đánh cho bổn cung.”
Lai Tinh là nô tài của hậu cung, tự nhiên thuộc quyền quản lý của quý phi nương nương.
Hoàng đế không lên tiếng, cũng không nói là đánh hay không. Lưu Ngọc đoán sẽ theo lời hoàng quý phi.
Dù sao hiện giờ vẫn đang ở bên ngoài, lại còn đang ở trước mặt triều thần, cũng không thể để nương nương mất mặt được.
Lưu Ngọc lập tức gọi chấp pháp công công. Lát sau, một nhóm thái giám xuất hiện, người nào cũng mang theo những thanh gỗ thật dày. Lai Tinh bị lôi ra ngoài trói chặt vào ghế dài, quần bị người lột xuống.
Lưu Ngọc hỏi:“Lai Tinh, ngươi biết gì thì nói mau. Nếu ngươi nói thật sẽ không bị đòn.”
Lai Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ, nói hôm đó bị đánh cảm thấy thật oan, muốn tìm người kể khổ, kết quả không tìm được ai nên trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc