Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 363

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này đám người Hoàng Phủ Giới quả thực là sắc mặt đều đã thay đổi, đặc biệt Tô Hinh Nhi cùng Kim Kết, hận không thể nhảy bổ ra, đây là bánh của bọn họ nha, cơ hồ giống nhau như đúc .
Rất đáng giận !
Nghe thấy được bọn họ nghiến răng nghiến lợi như thế, Tô Văn Nhi đắc ý liếc bọn họ một cái, mỉm cười,"Xem ra có người đã cực kì muốn ăn. Vẫn là thỉnh bệ hạ cắt bánh, nếm thử trước đi. "
Nói xong nàng phủng lấy một chiếc khay bằng gỗ tử đàn, bên trên có bày mấy cái đĩa tinh xảo, còn có một con dao bằng bạc, chiếc muỗng dài, cây tăm bằng bạc.
Hoàng đế cười ha ha, nhìn thái tử, lại nhìn về phía Tô Văn Nhi, khen: "Thật sự là nữ hài tử lan tâm tuệ chất. "
Món điểm tâm này vừa ra, những người khác căn bản không thấy có giá trị gì hết.
Dù sao những điểm tâm kia ở trong cung cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng không mới mẻ gì.
Tô Văn Nhi lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, "Tạ bệ hạ khen ngợi."
Hoàng đế ngẩn ra, "Trẫm còn chưa ban thưởng mà. "
Tô Văn Nhi dịu dàng nói: "Thần nữ không cầu bệ hạ ban cho vàng bạc, thần nữ chỉ hy vọng dùng loại bánh kem này cung chúc bệ hạ thân thể an khang, dân chúng an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an thì được rồi."
Thì ra kêu là bánh kem nha, mọi người kinh hô.
Lập tức có người khen ngợi nói: "Tô quốc Công biết cách dạy dỗ nữ nhi a, tuổi còn nhỏ mà có thể nói được những lời như vậy. Thật sự là lan tâm tuệ chất, lan tâm tuệ chất a!"
Tô Nhân Vũ lại sắc mặt lãnh trầm, không nói một lời, cũng không tạ ơn.
Mà càng nhiều người sau khi nhìn xong, cũng không ước mà cùng đi xem Tô Mạt.
Dù sao nàng cũng rất được hoàng đế sủng ái, tự do ra vào ngự thư phòng, cũng không phải người nào cũng đều có vinh quang ấy.
Nhưng lần này đến Vạn Xuân uyển, hoàng đế tựa hồ cũng không đối với nàng ta như thế, ngược lại có vẻ lạnh nhạt.
Lần này lại thừa nhận Tô Văn Nhi như thế, chỉ sợ Tô Mạt là sắp thất sủng .
Tống Dung Hoa cùng Hoàng Phủ Kha đắc ý như chú khổng tước kiêu ngạo, chỉ hận không thể bay lên.
Tô Văn Nhi đưa mắt qua chỗ thái tử, trên mặt hắn mơ hồ cũng có biểu tình hăng hái, càng phát ra sự tuấn mỹ đến cực điểm.
Thái tử nhìn loại bánh kem mà bản thân chưa từng thấy qua, không khỏi nhớ tới đêm qua Tô Văn Nhi vừa khẩn trương lại thẹn thùng nói với hắn câu nói kia,"Điện hạ, Văn Nhi làm cái đó, là muốn tặng lễ vật cho điện hạ. Mặc kệ Văn Nhi làm cái gì, đều là vì điện hạ."
Tuy rằng nữ tử thích hắn rất nhiều, rất nhiều, nhưng biểu lộ thành như thế này, lại vẫn là người thứ nhất, không khỏi làm cho hắn cảm thấy có một loại hư vinh lạ lẫm.
Hắn nhìn Tô Văn Nhi một cái, nàng cũng nhìn lướt hắn, lại khẩn trương dời tầm mắt.
Sau đó, bọn họ tựa hồ không hẹn mà cùng nhìn đại tiểu thư phía đối diện.
Nàng nắm chặt tay Tô Mạt lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên mặt có chút khinh miệt, có một loại ưu thương nhàn nhạt không cho phép người ta tìm hiểu.
Hoàng quý phi cầm lên con dao dùng để cắt bánh, giao cho hoàng đế cắt, thanh âm vui mừng nói:"Bệ hạ, bắt đầu thôi. "
Hoàng đế cầm tay nàng, cười cười, "Quý phi cùng trẫm."
Nhìn một màn này, giống như vợ chồng cùng nhau cắt bánh.
Tô Mạt hơi nhíu mày, khóe môi cong lại, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Trong lòng yên lặng đọc, thời khắc này, chúng ta cùng nhau tới chứng kiến, bọn họ, sứ mệnh quang vinh mà vĩ đại, bọn họ là chiến sĩ anh dũng ga dạ, vì sứ mệnh, tan xương nát thịt, cũng không tiếc .
Chúng ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ bọn họ, vì sứ mệnh, đồng quy vu tận với địch nhân .
Chào!
Nàng theo bản năng cũng bước, thẳng lưng, ưỡn ***, chiếc cằm hơi thu lại, ánh mắt thương xót mà kiên định, biểu hiện ra ánh mắt vô thượng kính trọng, nếu không phải Hoàng Phủ Cẩn cùng đại tiểu thư phân biệt cầm lấy tay nàng, nàng cơ hồ nhịn không được muốn kính chào rồi !. . ... .
"Phần phật" Lập tức, không hề có điềm báo, ba tầng bánh kem lập tức sụp xuống .
Chất lỏng trắng trắng, xanh xanh đỏ đỏ, liền cứ như vậy chảy xuống dưới. . .
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào sự việc kia, không kịp phản ứng, đều mở to hai mắt nhìn, ngây ra như phỗng.
May mắn hoàng đế thân thủ nhanh nhẹn, kéo hoàng quý phi nhanh chóng nhảy ra phía sau, né tránh kem bơ văng khắp nơi, nếu không, bọn họ liền cùng Tô Văn Nhi giống nhau, bị bánh kem bắn tung tóe đầy người, hồ ở trên người, cảm giác không biết nói sao.
Nhất là chất lỏng màu nâu này, quả thực là . . .
Sự đột biến trước mắt, làm cho người ta không thể tiếp nhận, Tô Văn Nhi giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, tay như hơi duỗi ra, trên mặt còn pháng phất nụ cười đắc ý nhàn nhạt.
Trên người giờ là toàn chất lỏng chảy nhiễu xuống lộp bộp, giống như bị dội máu chó vô người . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc