Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 360

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Văn Nhi tựa tiếu phi tiếu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Tô Mạt căn bản nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta, lười ứng phó miễn cưỡng có lệ với nàng ta, chỉ nhìn chăm chú vào đại tiểu thư và tả nghi lan.
Vị Tả tiểu thư này không hổ là nữ nhi của Tả phu nhân, quả nhiên lợi hại.
Nếu như đại tiểu thư không phải thường xuyên quen chơi cờ cùng Tô Mạt, cũng học được từ Tô Mạt một ít chiêu thức xảo quyệt, chỉ sợ sớm đã bị thua.
Vị Tả tiểu thư này, nhìn như rất thận trọng vững vàng, thế nhưng lại dám xông lên, có kahr năng xuất kì binh, hơn nữa tính tình rất bình tĩnh, như một đầm nước sâu, hầu như không thấy đáy.
Lúc này Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên khinh miệt hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Tô nhị tiểu thư phổi tựa hồ như không được tốt, bị mắc chứng ho khan sao."
Tô Văn Nhi cả kinh, kinh ngạc nhìn hắn, "Điện hạ sao lại biết?"
Lẽ nào, hắn vẫn luôn lưu ý nàng sao?
Ngay cả người nàh mình cũng không rõ mà.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng cảm thấy rất là kỳ quái, thường là, nam nhân anh tuấn bình thường khác, biểu tình quá mức lạnh lùng sẽ tổn hại đến sức quyến rũ .
Nhưng hắn tựa hồ bởi vì lãnh ngạo, mà càng thêm mỹ lệ, có một loại lực dẫn hấp thần bí khó kiềm chế được.
Nàng vậy mà cảm thấy tim đập rộn lên, yết hầu nóng lên, liền ho lên.
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày, không nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Không có gì, ngày ấy nhị tiểu thư trốn ở trong sơn động, đúng lúc bản vương nghe thấy được mà thôi."
Tô Văn Nhi nhất thời sắc mặt đại biến, hai mắt trợn tròn, như là nhìn thấy quỷ, "Ngươi ..."
Rồi một chữ cũng nói không nên lời.
Hai ngày nay mệt mỏi chút, hơn nữa lại bị lạnh, không khỏi ho khan.
Hoàng Phủ Kha vội vàng thân thiết hỏi nàng .
Hoàng Phủ Cẩn khinh miệt quét nhìn nàng ta, Tô Văn Nhi lập tức cảm giác nhưu có một luồng khí lạnh quét qua khiến cả người như đông cứng lại, nghe được thanh âm hắn lạnh lùng nói: "Quên nói cho ngươi biết, bản vương tu luyện Huyền Thiên nội lực, đối với những người mang lòng dạ xấu xa mà nói, sẽ có tác dụng uy hiếp cực kì lợi hại."
Tô Văn Nhi không khỏi thối lui một bước, lại ho khan hai tiếng, khó trách nàng bình thường không ho, nhưng bây giờ lại nhịn không được.
Nam nhân này, thật là đáng sợ!
Hắn luôn luôn lặng lẽ đứng ở một góc, không để cho người ta chú ý, không chủ động lên tiếng.
Nhưng không khác gì tử thần, cao ngạo quan sát chúng sinh, dùng một loại tư thế cường đại để tồn tại.
Hắn không phải người, là ma quỷ!
Tô Văn Nhi vội vã lôi kéo Hoàng Phủ Kha đi.
Trước đây nàng quá mức xem nhẹ Hoàng Phủ Cẩn, xem ra hắn không có biểu hiện ra vẻ ngoài lạnh mạc như vậy, thờ ơ hết thảy mọi thứ.
Nàng suýt nữa bị hắn lừa, hắn khẳng định là loại nam nhân ngoài lạnh trong nóng, đối với người mà hắn quan tâm, cho dù chính mình sẽ bị mất mạng, cũng sẽ liều mạng bảo hộ.
Nàng cười lạnh, một khi đã như vậy, bày ra sức mạnh, cũng chính là đang bại lộ nhược điểm.
Nhược điểm của hắn, chính là Tô Mạt!
Tô Văn Nhi chậm rãi rời xa bọn họ, cảm giác áp bách kia mới dần dần biến mất, cảm giác ho khan cũng bình phục dần.
Từ đầu đến cuối, Tô Mạt đều lười để ý đến nàng ta, nàng chỉ chăm chú vào hai người phía trước.
Tô Hinh Nhi thấy nhị tiểu thư đi rồi, hừ một tiếng, tiếp tục xem trận đấu đánh cờ, xem ra Tả tiểu thư tựa hồ đang thắng thế, nàng khẩn trương hai tay níu chặt lấy hai bên sườn quần áo, hận không thể tự mình xông vào giúp đại tỷ.
Tả tiểu thư đã muốn có cái thứ nhất, nếu đại tiểu thư tham gia không thể lấy thứ nhất, luôn mặt mũi thượng không qua được.
Nàng khẩn trương chớp mắt ra dấu với Tô Mạt, Tô Mạt nghiêng đầu hướng nàng cười, ý bảo nàng không cần khẩn trương .
Lúc này có người hô to: "Xem chơi cờ không nói chính là chính nhân quân tử, nếu ai lắm miệng, thật chán ghét ! "
Nói xong còn hướng Tô Mạt liếc một cái, Tô Mạt nhìn thấy, là khuôn mặt của một cô gái cá tính thẳng thắn, không chút che đậy tâm tình.
Có một chút khiêu khích, cảnh cáo, nhưng so với Tô Văn Nhi, Tống Dung Hoa đám người bọn họ lại bất đồng, tựa hồ chính là xuất phát từ sự cảnh cáo cạnh tranh, mà không có cảm giác ác ý chèn ép.
Tô Mạt hướng nàng cười hắc hắc, nữ nhân kia tựa như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không che dấu bản thân, tươi cười đáp lại một cái thật to.
Đại tiểu thư thoạt nhìn tựa hồ sắp thua mất, Tô Hinh Nhi cùng vài nha đầu đều nóng nảy, Kim Kết túm ống tay áo Tô Mạt một cách gắt gao.
Tô Mạt nhìn đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng khẩn trương, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ có cử chỉ khẽ cắn môi mới biểu hiện ra nàng đang khẩn trương.
Tả tiểu thư đối diện biểu tình vốn bình tĩnh nhưng cũng có một tia buông lỏng, đuôi lông mày hơi hơi nhíu lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng rất khó nhận ra.
Tô Mạt biết bản tính đại tiểu thư, tỷ ấy tuy rằng hiếu thắng, nhưng cũng thẳng thắn vô tư, tuyệt đối không thích giở trò quỷ quyệt, cho nên nàng mới không nhờ Hoàng Phủ Cẩn thay nàng truyền âm nhập mật giúp tỷ tỷ.
Nàng cầm lấy tay hắn, lui ra phía sau vài bước, nói: "Điểm tâm của chúng ta chắc đã đem lên rồi đó."
Hoàng Phủ Cẩn ừ một tiếng, ôn nhu nói: "Muốn đi xem hay không? "
Tô Mạt lắc đầu, cười nói:"Ta liền đứng ở nơi này, ôm cây đợi thỏ. Ta có kì binh hiểm chiêu, đương nhiên không sợ bọn họ âm mưu quỷ kế . "
Nói xong, nàng gọi bọn nha đầu Kim Kết đi cùng nàng.
Kim Kết tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng lập tức đi theo.
Bên kia đại tiểu thư lại đột nhiên chấn động, câu này Mạt nhi, thế nhưng làm cho nàng như vén lên đám mây mù, tự mình dùng một kì chiêu mở màn, nhưng sau đó lại tính toán không muốn bị phương pháp chơi vững vàng của đối phương khinh thị, liền cũng lấy lối chơi ổn định để ứng phó.
Kết quả tự mình làm hỏng thế trận của mình, nay rơi vào thế lực bất tòng tâm.
Nàng cắn chặt môi, hạ quyết tâm, dứt khoát xuất ra hiểm chiêu .
.. . . . .
Chiêu này vừa xuất ra, chặn ૮ɦếƭ thế cờ trước mắt, trên bàn cờ lại tái hiện thế cục cũ, mọi người vây xem đều cả kinh, có người nhịn không được bắt đầu xì xào bàn luận.
Hoàng đế lại nhìn Tô Nhân Vũ một cái, cười nói, "Ái khanh, tiểu nha đầu ma lực cường đại a, ngay cả Nhu nha đầu ổn trọng như thế, cũng bị nàng ta ảnh hưởng ."
Chiêu cờ này, thực rõ ràng là chiêu thức của Tô Mạt, hắn cơ hồ mỗi ngày đều cùng nha đầu đó đánh cờ, thấy hai mắt nàng ta giảo hoạt nhanh như chớp chuyển một cái, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc vang lên không giống với người khác hầu hạ thánh giá cẩn thận dè dặt ngay cả thở mạnh cũng không dám. . .
Lúc bắt đầu nàng tựa hồ trả lại cho hắn vài phần mặt mũi, sau đó, nàng dùng ánh mắt thực trong suốt nhìn chăm chú vào hắn, sau đó thoải mái cười nói: "Bệ hạ, ngài thua rồi."
Đối với một bậc chí tôn mà nói, thừa nhận chính mình yếu thế, thua cuộc, khuất phục, thậm chí là người khác có một chút không thuận tâm tư mình, đó sẽ gánh chịu sự phát tác, đổ máu, ૮ɦếƭ người.
Hắn cũng bởi vì tính khí không tốt đã giết qua không ít người, nếu đổi lại một người khác nói như vậy với hắn, hắn nhất định ngoài mặt sẽ không thể hiện gì, nhưng trong lòng giận dữ, tìm cơ hội xử trí hắn .
Cũng không biết vì sao bởi vì là nha đầu này, hắn thế nhưng còn có thể cười lanh lảnh, trêu chọc nha đầu đó, "Trẫm cũng có cái không am hiểu a."
Nha đầu kia cũng biết tạo niềm vui cho người khác, lập tức đáp lại một câu, "Nếu bệ hạ lấy chín mươi chín phần trăm tinh lực dùng để an bang trị quốc, còn lại chút tinh lực này còn có thể cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, kỵ xạ ngư canh, hết thảy đều am hiểu, còn có thể làm được tốt nhất, vậy bệ hạ không phải người mà chính là thần, nếu không chính là hôn quân, chỉ có hôn quân mới không thích trị quốc, chỉ thích vui thú với niềm đam mê của riêng mình, đó gọi là mê muội mất cả ý chí, so với việc bệ hạ không am hiểu kém xa một trời một vực a. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc