Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 359

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tất cả mọi người đều tập trung ở hai bàn đó xem náo nhiệt. Tô Mạt càng xem càng kích động đến nỗi nắm chặt tay áo Hoàng Phủ Cẩn.
Thấy vậy, hắn bèn cúi xuống bế nàng, để nàng ngồi lên tay trái của mình .
Lần này thì hay rồi, ánh mắt mọi người càng nhìn vào họ nhiều hơn nữa, ngay cả hoàng đế cùng hoàng quý phi đang ngồi trên lầu cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hoàng quý phi quay đầu nói với lão phu nhân: “Bổn cung thấy Tô lão phu nhân nên sớm một chút chuẩn bị cho việc hôn nhân là vừa.”
Lão phu nhân vẫn như cũ cung kính cười, không có thêm biểu tình dư thừa nào, làm cho người ta hoàn toàn không biết được bà đang nghĩ gì .
Hoàng quý phi tưởng lão phu nhân sẽ xấu hổ. Giữa chỗ đông người như vậy mà Tô Mạt lại dám thân mật cùng Hoàng Phủ Cẩn, đừng nói là nam chưa cưới nữ chưa gả, cho dù đã cưới cũng không được phép.Chắc chắn lão phu nhân sẽ giận đến nghẹt thở .
Vậy mà bà ta lại tỏ thái độ hết sức thờ ơ.
Tô Nhân Vũ đang ngồi kế bên hoàng đế hình như cũng không thấy có gì xấu hổ.
Thật ra là Tô Nhân Vũ cũng có chút oán giận, nhưng tuyệt đối không phải là giận con gái mà là khó chịu với Hoàng Phủ Cẩn.
Thái độ của người làm cha với bạn trai của con mình, dù cho con gái mình là người chủ động cũng sẽ oán tên kia dám ăn đậu hủ của nữ nhi bảo bối nhà mình.
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía hoàng quý phi: “Tả tướng bị bệnh có nặng lắm không?”
Tống tả tướng ngày hôm qua cảm lạnh, nói là do say R*ợ*u, không dám kinh kinh động thánh giá nên ở lại Quý Xuân uyển nghỉ ngơi.
Mà Tống gia lão gia cùng lão phu nhân cũng chưa tới, nghe nói lúc lão gia đang tập cưỡi ngựa bắn cung thì thắt lưng bị trặc, không cử động nỗi nên không theo thánh giá được.
Hoàng quý phi nhíu mày nói: “Hồi Bệ hạ, không có trở ngại, nhưng thần thiếp không dám giấu. Ca ca dù sao cũng đã lớn tuổi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Huynh ấy lại sợ chậm trễ quốc sự nên khá nóng vội, còn nói muốn thỉnh Tô Quốc công qua giúp huynh ấy nhiều hơn.”
Hoàng đế gật đầu, lại nói với Tô Nhân Vũ: “Tô ái khanh, khanh hãy thay trẫm đến thăm Tả tướng.”
Tô Nhân Vũ tuân lệnh. Ông ta đương nhiên biết vì sao Tả tướng đổ bệnh, là bệnh thật hay giả bệnh để thị uy với hoàng đế còn chưa biết được.
Hoàng quý phi cùng Lương phi nói chuyện thêm một lát mới quay sang bẩm với hoàng đế: “ Bệ hạ , đã đến giờ , cũng nên mang các điểm tâm được chuẩn bị ra .”
Hoàng đế nghe vậy bèn nói: “Lão ngũ, ngươi cùng với tam ca ngươi đi giám sát đoàn người mang điểm tâm, đừng để xảy ra vấn đề không hay. ”
Hoàng đế phân phó xuống lại không nghe thấy hồi đáp bèn quay đầu nhìn qua thì thấy Hoàng Phủ Giác sắc mặt hoảng hốt, không hề chớp mắt nhìn về nơi nào đó, trong mắt mang theo ưu thương khó nén.
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống, nói lớn: “Lão ngũ!”
Lưu Ngọc cũng đẩy Hoàng Phủ Giác, hắn vội đứng dậy, cung kính nói : “Phụ hoàng!”
Hoàng đế nhìn bộ dáng ôn nhã tuấn dật của hắn, mềm lòng, ôn hoà nói:“ Đi tìm tam ca ngươi, cùng nhau giám sát bọn người đưa điểm tâm lại đây.”
Hoàng Phủ Quyết tuân lệnh đi tìm thái tử.
Thái tử đang ở lầu hai, cúi đầu nhìn về hướng hai người đang đánh cờ.
Tô Nhu nhi cùng Tả Nghi Lan.
Tả Nghi Lan là trưởng nữ của Tả đại nhân. Lúc trước ông có mấy người con gái đều mất nên hai vợ chồng rất thương Tả Nghi Lan.
Thường ngày họ ít khi cho nàng ra ngoài, đối với việc dạy dỗ cũng vô cùng để ý.
Đây xem như là lần đầu nàng công khai lộ diện.
Tả Nghi Lan không phải rất đẹp, nhưng khí chất thong dong nhàn nhã, đôi mắt sáng ngời. Hơn nữa nàng còn dùng cao thoa, son phấn do Hương lâu đặc chế làm cho làn da hơi vàng của nàng được che dấu ít nhiều .
Tuy không phải tuyệt sắc, nhưng khí chất kia cũng giúp nàng không một chút tự ti nào khi ở chung một chỗ với người có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiều diễm động lòng người như đại tiểu thư.
Hắn lập tức kết luận, nàng này từ nhỏ đã được giáo dục không giống bình thường .
Nàng thái tử phi mà hoàng đế chọn cho hắn.
Nghĩ đến đây, thái tử không khỏi hít một hơi thật sâu, ngón tay dung sức nắm chặt lan can, tầm mắt rơi trên người đại tiểu thư.
Trường hợp long trọng như thế này nhưng nàng cũng không cố ý sửa soạn quá mức. Vải dệt tuy thượng hạng, quần áo do thợ may gỏi nhất chế tác, kiểu dáng cũng không hề cũ nhưng lại không lấp lóa chói mắt, trang sức cũng không tạo kinh ngạc cho người.
Pu'i tóc hướng vân lưu hương, trên đầu cài một cây trâm đơn giản mà tinh tế, sợi tóc nhẹ rũ xuống càng khiến nàng trở nên mềm mại, đáng yêu .
Nàng hơi cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng nõn, một đôi bích tỉ hoa tai lắc lư càng tô thêm vẻ yêu kiều cho dung mạo mỹ nhân .
Hắn tựa hồ có thể ngửi được mùi hương thản nhiên toát ra trên người nàng. Mùi hương nhẹ nhàng, lúc như hương sen mùa hè khi hắn nằm trên thuyền ngửi thấy, lúc lại giống như hương mai tinh khiết giữa trời tuyết rơi.
Mùi hương kia giống như có sinh mệnh, tiến vào tim hắn, len lỏi như nước tràn đê, dần dần lan khắp toàn thân .
Sau đó, tầm mắt hắn lại dừng ở phía người đối diện mang khí thế đối lập, khí chất như vậy làm người ta kinh ngạc, xứng đáng trên người đứng đầu thiên hạ .
Hắn lại thấy Tô Văn Nhi nắm tay Hoàng Phủ Kha đi đến trước mặt Tô Mạt, không biết nói cái gì, cười không dứt miệng.
Hắn hỏi:“Tô Trì, ngươi đưa khăn trả lại cho muội muội ngươi chưa?”
Tô Trì ừ một tiếng, mắt liếc về hướng người đang đánh cờ .“Đã đưa .”
Thái tử lại hỏi :“Nàng không tỏ vẻ gì sao?”
Tô Trì lắc đầu, lúc này Hoàng Phủ Giác đi tới, thỉnh hắn cùng mình giám sát điểm tâm mang lên .
Thái tử liếc mắt nhìn hắn, lại làm như vô tình nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, cười trào phúng:“ Ngũ đệ sao không cùng đi với bọn họ?”
Hoàng Phủ Giác tự nhiên hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì , không thèm thanh minh, chỉ nói:“Vừa rồi Tống Kinh tìm ta thảo luận về vài điều trong sách.”
Thái tử hừ một tiếng, quay người đi trước .
Hoàng Phủ Giác nhìn thoáng qua, Tô Mạt đang dựa vào khuỷu tay nhị ca, trước mắt bao người mà có thể đem động tác vô cùng thân thiết làm được tự nhiên như vậy có lẽ chỉ có mình nàng .
Bước chân hắn chậm lại, từ từ đi theo thái tử .
Tô Văn Nhi nhìn thấy thái tử ở lầu hai bỏ đi cùng Hoàng Phủ Giác, cười đến đuôi lông mày nhếch cao, nhìn Tô Mạt nói: “Để cho người khác mang điểm tâm ra, Mạt Mạt tin dược sao ?”
Tô Hinh Nhi luôn chăm chú nhìn đại tiểu thư đánh cờ cũng lạnh lùng liếc qua: “Chúng ta tự nhiên tin tưởng, chúng ta cũng không đi trộm của ai, đều là do Mạt Mạt tự mình nghĩ ra. Người ta trộm là công thức ૮ɦếƭ, nhưng công thức làm bánh trong đầu Mạt Mạt là sống.”
Hoàng Phủ Kha cả giận :“Ngươi nói ai chứ !”
Vài thái giám, nô tì đi sau nàng đều cung kính không dám lên tiếng .
Dù sao bệ hạ cũng đang nhìn, bọn họ không thể giống ngày thường càn quấy, chỉ có thể nhịn. Hoàng Phủ Kha cố ngăn mình không được xông lên đáp trả đối phương .
Tô Hinh Nhi lạnh lùng:“ Ta nói ai tự trong lòng người đó biết . Lòng ai có quỷ thì ta nói người đó.”
Tô Văn Nhi mặt không đổi sắc, cười nói:“ Chẳng qua là đùa giỡn với mọi người, cũng không phải là thật. Hôm nay không giống ngày xưa, giờ là cơ hội cạnh tranh công bằng. Có thể nắm chặt cơ hội này là tốt nhất. Mọi người cần dựa vào thực lực của mình chứ không phải ở đây nói suông.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc