Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 357

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng đế lại nhìn Tống Dung Miên bên cạnh nàng : “Miên nha đầu , tay ngươi có sao không ?”
Tống Dung Miên vội tạ ơn : “ Bệ hạ , tay nô tì không sao . ”
Hoàng đế lại trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa : “ Hai người các ngươi cũng không còn nhỏ , sao lại bướng bỉnh như vậy ? ”
Hoàng Phủ Kha lập tức làm nũng , khanh khách cười .
Bên kia, Hoàng Phủ Liễn nói với Hoàng Phủ Giới nói : “Thất ca , huynh nói thử xem Tô Mạt tỷ định làm món gì , đệ muốn biết quá đi .”
Hoàng Phủ Giới biến sắc , gắt lên :“ Ta làm sao mà biết . ”
Lúc này Lưu Ngọc mới tiến lên truyền lời , nói hoàng quý phi nương nương gọi bọn họ trở về.
Hoàng đế cười hiền hậu : “ Tất cả trở về nghỉ ngơi đi , trẫm cũng mệt rồi . Lão ngũ bọn họ cũng không thèm nói một tiếng . Thần thần bí bí .”
Lưu Ngọc cười nói : “ Bệ hạ , trưa mai chẳng phải sẽ biết hay sao ? ”
Hoàng đế lại liếc nhìn Tống Dung Miên sau đó quay sang phân phó tiền cô cô : “ Thưởng nàng một hộp băng ngọc cao về thoa .”
Tiễn cô cô tuân lệnh , lập tức đi ngay .
Tô Văn Nhi cũng vô cùng kinh ngạc . Phải biết băng ngọc cao là thuốc trị sưng tốt nhất trong cung , hiệu quả trị liệu rất mau , khi thoa lên dấu vết gì đều không lưu lại , cho dù có là phi tần trong cung cũng không phải ai cũng có được .
Trong cung Hoàng quý phi cùng Lương phi đều có nhưng An tần thì không .Cho nên , lúc thập tứ điện hạ bị thương , An tần đã đến hỏi Hoàng quý phi .
Nàng liếc Tống Dung Hoa , không cần hỏi cũng biết , chắc cắn là lúc Tống Dung Miên mang điểm tâm lên , Tống Dung Hoa đã âm thầm ngán chân , muốn cho nàng xấu mặt .
Sau đó Tống Dung Miên liều ૮ɦếƭ bảo hộ điểm tâm , thà để mình bị ngã cũng không để điểm tâm hư tổn .
Hoàng đế tự nhiên là thương tiếc nàng......
Tống Dung Miên vội vàng tạ ơn.
Ra đại điện, Tô Văn Nhi liền thấy được Cố Chiêu, hắn nhìn nàng cưới , ánh mắt sáng rỡ , môi mím lại , bộ dáng giống như trẻ con mới lớn .
Nàng liếc nhìn hắn một cái rồi vội vàng đi cùng mọi người .
Tống Ngũ cũng đã tới chỗ Hoàng quý phi , bên cạnh còn có hai người , một nam , một nữ , mặt mày trước sau như một , hình như không quen mặc y phục quý giá nên có điểm không tự nhiên .
Hoàng quý phi lập tức đem tin tức dọ thám được nói cho Tô Văn Nhi , bảo nàng tìm biện pháp làm cho bánh ngon hơn .
Tô Văn Nhi kinh ngạc nói :“ Nương nương , bánh này đã làm tốt lắm rồi , không thể làm khác được .”
Nếu tùy tiện làm lại , không biết có tốt hơn không ?
Tuy rằng trưa mai trận đấu mới diễn ra nhưng sáng sớm đã phải đưa điểm tâm qua trước .
Hoàng quý phi sắc mặt âm trầm : “Xem ra Tô Mạt đã gài bẫy ngươi , không để ngươi biết hết công thức . Đến lúc đó , nếu như bánh kem hai bên giống nhau , nhưng của nàng ngon hơn , không cần nói cũng biết . Bệ hạ cũng sẽ nghĩ tới .”
Ban đầu , chủ ý của Tô Văn Nhi là nếu các nàng làm bánh ngon hơn tô Mạt là việc không dễ .Nhưng nếu biết nàng đang làm cái gì , bọn họ chỉ cần làm giống một phần đã là tốt lắm rồi .
Giống nhau như đúc sẽ khó phân cao thấp , hơn nữa còn có thể tố cáo Tô Mạt học lén bí quyết làm bánh của các nàng .
Tô Văn Nhi an ủi :“Nương nương không cần gấp , Tôn đầu bếp đã dựa vào công thức chúng ta đưa ra cải tiến rất nhiều , bánh làm ra cũng không hoàn toàn giống trước kia .”
Hoàng quý phi thong thả bước : “ Dẫu sao biết người biết ta vẫn tốt hơn .”
Tống Ngũ thưa : “ Bác , hai vị này là Thư Hùng Song Sát nổi danh chốn giang hồ , khinh công tuyệt đỉnh , hóa cốt miên chưởng của bọn họ cũng là xuất thần nhập hóa . Chúng ta cho bọn họ đi nhìn bánh của bọn Tô Mạt làm , sau đó để bọn họ ra tay ….”
Tất cả những điểm tâm làm xong đều để ở phòng bếp , các chủ tử phái thân tín canh giữ gắt gao , còn mình trở về nghỉ ngơi.
Hoàng quý phi do dự một hồi , hai người kia nhìn thấy sự khinh thị trong mắt nàng thì bất mãn , hừ một tiếng , sau đó đồng lùi lại .
Chỉ nghe răng rắc, mọi người nhìn lại đã thấy hai thanh gỗ to chỗ hai người đứng đã gãy làm mấy khúc .
Ai nấy cả kinh , trăm miệng một lời : “ Hảo công phu .”
Nhóm người Tô Văn Nhi là lần đầu tiên nhìn thấy , tuy rằng thị vệ trong cung cũng biết công phu , nhưng chỉ là cưỡi ngựa , đấu võ , loại nội công này là chưa từng biết đến .
Hai người khoanh tay nhìn nhau hội ý , chỉ thấy bóng người chợt lóe , người đã biến mất không dấu vết .
Lúc này trên đầu mọi người truyền đến tiếng hừ lạnh .Tất cả vội ngẩng đầu đã thấy bọn họ đứng ở trên cao , ngạo nghễ vô cùng .
Từ lúc Tống Ngũ bị Tô Mạt dẫn người nhục nhã còn bị bắt kí giấy nợ , hắn liền thề phải rửa bằng được mối hận này , hơn nữa hắn có tiền , lại có người quen biết trên giang hồ . Nay biệt viện của hắn cũng coi như môn khách ba ngàn .
Hoàng quý phi vỗ tay :“Tốt ! Nếu thành công bổn cung sẽ trọng thưởng .”
Sau khi Thư Hùng Song Sát rời khỏi , bọn họ một mực chờ trong đại điện .
Chẳng bao lâu sau đã thấy bọn họ trở về , vẻ mặt vô cùng đắc ý .
Thư Sát cười nói:“ Chúng ta ngay cả mê dược cũng chưa dùng , vậy mà thị vệ cùng thái giám một chút cũng không hay biết .”
Sau đó hai người đem hình dạng của bánh miêu tả lại . Bánh có ba tầng , trên mặt trang trí hoa , là Thiên Địa Đồng Xuân , còn viết chữ : Vạn thọ vô cương , Đại Chu vĩnh tồn .Ngay cả nguyên liệu dùng để viết chữ màu sắc rực rỡ cũng được cả hai cũng mang đến , đỡ phải đi lại nhiều lần .
Hoàng quý phi gọi Tôn đầu bếp tới , hắn nhìn một chút thứ bơ màu sắc rực rỡ mới biết đó không phải là bơ mà là nước trái cây được nấu với đường tạo thành nhiều màu khác nhau , có thể ăn được .
Hoàng quý phi đắc ý cười : “ Rất tốt , các ngươi cứ làm giống như vậy .”
Sau đó lại sai người trọng thưởng cho Thư Hùng Song Sát .
Đảo mắt đã sang ngày thứ hai, ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi phô bày cảnh xuân rực rỡ .
Trận đấu của các tiểu thư được cử hành tại Hàm Xuân uyển .
Hàm Xuân uyển có một đình viện hai tầng làm bằng gỗ , Tô Mạt ở giữa sân nhìn tới cũng thầm cảm thán . Nó còn lớn hơn so với sân đấu bóng rổ ở hiện đại nữa .
Hoàng đế dẫn đầu chúng đại thần ngồi ở hướng bắc , các tiểu thư tham gia trận đấu ngồi ở lầu một .
Các hạng mục thi đấu có : Đàn , vẽ tranh , đánh cờ , thêu , làm điểm tâm , pha trà , bắn tên .
Duy nhất không có ca hát khiêu vũ , bởi vì đó là dành cho các ca cơ vũ nữ .
Điệu vũ nghê thường mở màn trận đấu . Các vũ cơ y phục xinh đẹp , tươi mát tao nhã , dung nhan như ngọc , tay như nhành liễu , thắt lưng uyển chuyển …đem thanh nhạc , thân thể, phục sức, ca khúc phối hợp hoàn mỹ .
Đó là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật múa hoàng gia .
Loại vũ khúc này chỉ xuất hiện ở đại điển mừng thọ , chiêu đãi sứ giả hoặc một vài yến hội quan trọng . Lần đạp thanh này là lần đầu tiên hoàng đế xuất hành , trong mắt người khác chính là vô cùng quan trọng .
Tuy rằng vũ điệu lần này không phô diễn hết toàn bộ tinh túy nhất của Nghê thường vũ y nhưng cũng đã đạt đến năm , sáu thành , đối với những người bình thường chỉ thưởng thức được trình độ chỉ có ba thành tự nhiên càng thêm kinh diễm .
Xem màn ca múa động lòng người trước mặt , Tô Mạt nghĩ mình nên xin phép đi sơn trang , tìm cách tạo ra màn ca múa khác còn đặc sắc , hấp dẫn lòng người hơn .
Tiêu chuẩn thưởng thức của người Đại Chu hiện giờ chắc chắn sẽ không thích ca khúc cùng vũ khúc hiện đại , về tương lai thì có thể nhưng cần phải có một quá trình cải tiến suy nghĩ cùng nhận thức của bọn họ .
Người cho dù có lợi hại đến đâu cũng không thể thứ gì cũng làm được . Tô Mạt tự biết mình không giỏi múa hát , chỉ có trước đây lúc còn đi nhà trẻ , bộ dạng chọc người yêu thích nên mới bị dì bắt tham gia một vài hoạt động .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc