Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 356

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Văn Nhi vội cười nói:“Đều là công quý phi nương nương dạy hảo, ít nhiều công chúa và Miên tỷ tỷ, Dung Hoa muội muội, còn có Ngũ Ca ca hỗ trợ.”
Hoàng quý phi trong lòng cao hứng, khoát tay áo nói:“Thưởng!”
Tú Nga lập tức sai người đi lấy nén vàng thỏi bạc, cùng với gấm vóc và những thứu khác thưởng cho đám người Tô Văn Nhi, phá lệ cho Tô Văn Nhi một bộ đồ trang sức giá trị xa xỉ, để xứng với loại gấm vóc mới được ban, đến lúc đó có thể ở tiết đoan ngọ … hay các ngày đại lễ khác vận.
Tô Văn Nhi nhắc nhở nói:“Quý phi nương nương, không bằng dâng lên bệ hạ dùng thửu trước.”
Bọn họ nhìn chằm chằm, Tú Xuân uyển không ai đưa qua cho hoàng đế dùng thử, nàng tặng trước, nếu đến lúc đó có ᴆụng độ, thì phải là nàng làm trước, Tô Mạt học trộm của nàng.
Hoàng quý phi hai mắt sáng ngời,“Rất tốt.”
Tô Văn Nhi liền đem một cái bánh kem xinh xắn, to bằng bàn tay đựng trong một đĩa sứ trắng, sau đó đậy một cái bát lên, cất vào trong hộp đựng thức ăn.
Tống Dung Miên nhân tiện nói:“Nương nương, cho phép ta cùng công chúa đưa đi, đều là Tô muội muội ra sức, ta không có giúp đỡ được gì, cũng nên làm chân sai vặt chút.”
Hoàng quý phi trong lòng cao hứng, phất phất tay,“Đi thôi.”
Lại kêu Tô Văn Nhi ngồi xuống cùng nàng đang dùng bữa.
Tống Dung Hoa cũng nói muốn đi một chút, liền cùng đi .
Tô Văn Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nói với hoàng quý phi nói:“Nương nương, có một chuyện quan trọng ta quên dặn dò Miên tỷ tỷ .”
Hoàng quý phi thấy thế, phân phó cung tì,“Mau dẫn Tô tiểu thư đuổi theo.”
Tô Văn Nhi liền cáo lui, vội vàng đuổi theo.
Ánh tà dương chưa rớt xuống đất vẫn treo ở đắng Tây, ánh chiều tà chậm rãi, dáng người Tô Văn Nhi yểu điệu, uyển chuyển như gió vờn liễu.
Vừa vặn hai gã ngự tiền thị vệ từ trong cửa nhỏ bên phải đi ra, thân vận trang phục thêu đai lưng giắt đao tư thế hiên ngang, khí thế dâng trào, đi đứng ngang tàng dàn hàng ngang.
Thời điểm Tô Văn Nhi muốn tránh ᴆụng phải thì đã trễ, bị đao của một gã thị vệ cọ vào một chút, Tô Văn Nhi duyên dáng kêu lên một tiếng, lập tức té ngã.
Thị vệ kia phản ứng lanh lẹ, vội chụp cánh tay tới, vồ lấy vòng eo của nàng, mới không có làm cho nàng bị ngã xuống lan can.
Tên thị vệ kia đai lưng bó sát, đôi mắt đẹp tuấn lãng, thần thái phấn khởi, vừa nhìn thấy liền biết được là một người trong đám công hầu đệ tử từ nhỏ được sủng ái mà lớn lên, chưa từng chịu qua một chút ủy khuất, giống bảo bối được người ta che chở lớn lên.
Ánh mắt trong suốt như nước, tươi cười đơn thuần như ánh mặt trời, không có một chút tối tăm.
Tô Văn Nhi cuống quít thi lễ nói lời cảm tạ.
Thị vệ kia dừng ở hai má đỏ bừng kiều diễm của nàng, thân thiết nói:“Vị tỷ tỷ này, không làm thương tổn đến ngươi chứ, rất xin lỗi!”
Tô Văn Nhi vội nói không sao.
Cung tì bên cạnh cười nói:“Cố thị vệ, người cũng quá hăng hái đi, tiếp qua vài năm nữa, chỉ sợ muốn đi ngang a.”
Nàng xoay người nói với Tô Văn Nhi:“Đây là tam công tử của Thừa Viễn hầu chúng ta hầu Cố Chiêu Cố thị vệ, mới tham gia tùy giá không bao lâu.”
Tô Văn Nhi cảm tạ, nhìn cố chiêu, lại ᴆụng phải hắn đang mỉm cười sáng ngời, nàng cảm thấy hoảng hốt, vội cúi đầu cáo từ bước nhanh đi.
Nàng đi quá mau, chiệc khăn được nhét vào trong tay áo liền bay ra ngoài, nhưng không phát giác, rất nhanh chuyển qua cửa hông biến mất không thấy dạng.
Cố Chiêu kêu vài tiếng, các nàng không có quay đầu lại, vội vàng đi, hắn việc chạy tới nhặt lên chiếc khăn, thấy mặt trên thêu một lùm hoa lan tú nhã, bên cạnh một chữ nho nhỏ “Văn”, nét thêu mảnh khảnh uyển chuyển, giống hệt như nàng, yêu kiều uyển chuyển động lòng người.
Thị vệ bên cạnh không kiên nhẫn nói:“Cố Chiêu, đi rồi, nữ nhân trong cung không nên nhìn loạn.”
Cố Chiêu lên tiếng, chóp mũi giống như còn quanh quẩn vương vấn mùi hương của nàng, giống hoa lan lại giống cái gì khác, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy gì hết, đành phải cười nói:“Đi thôi.”
Trong lòng lại nói thầm, nàng nếu cùng nhóm cung tì của hoàng quý phi ở chung một chỗ, vậy nàng chính là nữ quan trong cung hoàng quý phi?
Nhưng hình như lại cũng không giống?
Cố Chiêu mới tới không lâu, mặc dù ở ngự tiền phụng giá, bất quá cũng không lộ diện ở trước mặt mọi người, chỉ là hộ vệ ở một số cung thất tuần tra, có thể nhận ra mấy tay chạy việc cho nhóm phi tần, cũng không quen với đám người thân cận bên người nhóm nương nương.
Thị vệ kia lớn tiếng nói:“Đừng lề mề, quý phi nương nương tìm đó.”
Hai người bước nhanh đi, vào cung, hoàng quý phi đã dùng bữa xong, đang ở đường hành lang bên ngoài tản bộ, chọc ghẹo chú chim trong Ⱡồ₦g mà tiểu thái giám đang giơ cao lên.
Hai người bước lên phía trước quỳ một gối xuống hành lễ.
Hoàng quý phi cười cười,“Đứng lên đi, bản cung có chuyện giao cho các ngươi đi làm.”
Hai người cúi đầu nói thỉnh phân phó.
Hoàng quý phi khều khều ngón tay, làm cho chim hoạ mi mổ môt trên ngó tay nàng, nhìn Tú Nga liếc mắt một cái.
Tú Nga hiểu ý, lập tức nói:“Các ngươi đi theo ta.”
Ước chừng qua không đến nửa canh giờ, hai người kia lại vội vàng trở về, trên trán đẫm mồ hôi, hiển nhiên là chạy về đây.
Hoàng quý phi đang ngồi trong điện đọc sách .Hai người đồng thời tiến lên thỉnh an .
Cố Chiêu thưa :“Hồi bẩm nương nương , tiểu nhân đi Tú Xuân uyển gặp được một tiểu công công , hắn bảo tiểu nhân báo với nương nương , bọn họ nói công thức làm điểm tâm bị trộm , nhưng chỉ bị trộm có một nửa , phần bị trộm cũng không phải phần tinh hoa nhất , hiện giờ bọn họ đã cải thiện .Còn nói so với trước kia tốt hơn cả trăm lần .”
Hoàng quý phi nghe vậy cả kinh , sách trong tay rơi xuống , đi tới đi lui .
Đột nhiên , nàng quay lại nói với Tú Nga : “ Phái người gọi Văn Nhi trở về .”
Tú Nga nhận lệnh , phân phó người đi .
Hoàng quý phi lại sai nô tài thưởng cho hai người Cố Chiêu .
Cố Chiêu vội nói :“Nương nương , vì bệ hạ và nương nương làm việc là trách nhiệm của chúng tiểu nhân . Chùng thần không dám nhận thưởng .”
Hoàng quý phi mỉm cười , vẻ mặt ôn hoà :“Đây là bổn cung mời huynh đệ các ngươi uống rượu . ”
Một thị vệ khác lập tức tạ ơn , lôi Cố Chiêu đi , ra tới đại điện lập tức trừng hắn : “ Không cần nói nhiều như vậy , chủ tử ban thưởng thì ngươi cứ thu .”
Cố Chiêu hơi hơi nhíu mi , bất quá hắn mới tiến cung , có rất nhiều chuyện chưa hiểu hết . Phụ thân bảo hắn nên theo biểu ca học hỏi , hắn chỉ việc nghe theo là được .
Hiện giờ lòng hắn rất vui , Tô Văn Nhi kia xem ra chính là nữ quan bên người Hoàng quý phi rồi .Nghĩ vậy , hắn liền hỏi tiểu cung nữ đi theo .
Khi biết được đó là nhị tiểu thư của Tô Quốc công , tâm hắn càng rạo rực . Song lại sợ biểu ca trêu chọc , hắn không dám thể hiện ra mặt mà nhanh nhanh trở về trung ương cung .
Bọn họ chưa được phụng giá bên cạnh , cho nên đứng bên ngoài báo cho tiểu thái giám , tiểu thái giám kia mới báo lại với Lưu công công .
Lưu Ngọc nghe xong nhìn thoáng qua , hoàng đế hiếm khi cùng với Hoàng Phủ Giới , Hoàng Phủ Kha , cùng vài tiểu công chúa, hoàng tử nói chuyện vui như vậy , bên cạnh còn bày một cái bánh lớn gọi là bánh kem gì đó .
Hắn phất phất tay , ý bảo không cần gấp .
Hoàng đế đã ăn được một miếng , cảm thấy khá ngon , liền thưởng cho tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa ăn thử .
Mỗi người được một miếng nhưng các tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa vẫn chưa thấy đủ , còn muốn ăn thêm .
Hoàng đế nhìn Tô Văn Nhi : “ Món này không tệ , tuy rằng hơi ngán nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng khá . Các ngươi sao nghĩ ra được món này ? ”
Tô Văn Nhi hạ thấp người , khẽ cười nói : “Hồi bẩm bệ hạ , nô tì thường thích xem sách , lại nghe lão tổ mẫu dạy dỗ , quan trọng hơn là được theo hoàng quý phi .Ở trong cung được nếm thử nhiều món ngon , được xem thêm nhiều sách , lại nghe Tô đầu bếp nói thật nhiều về cách làm điểm tâm , sau đó thì nghĩ ra nó . Bệ hạ thích là vinh hạnh của nô tì .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc