Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 355

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng cười nói:“Cũng không biết bệ hạ Khúc Thủy Lưu Thương thế nào rồi, thiếp thân xin lui xuống chuẩn bị một chút.”
Hoàng quý phi chậm rãi nói:“Muội muội vẫn là nên ở trong tẩm cung của mình thôi, cũng không nên đi Tú Xuân uyển a?”
Lương phi nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cười nói:“Tỷ tỷ thật hay nói giỡn. Trận thi đấu của bọn nhỏ, ta há sao phải đi?”
Nói xong nàng lại nhìn thoáng qua Tống Dung Miên, thấy nàng ta đang cụp mắt xuống, một bộ dáng yên lặng nhu thuận, nhưng nàng lại khẳng định vừa rồi là đưa tin cho mình.
Thời điểm nàng dẫn theo người rời đi, đúng lúc thấy Hoàng Phủ Giới ở đường hành lang nhàm chán đi đi lại lại, nàng cười nói:“Thất điện hạ? Như thế nào không đi chơi đi?”
Hoàng Phủ Giới thấy nàng, vội vàng xoay người bỏ đi, lúc đi qua bên người nàng thấp giọng nói:“Bọn họ cũng làm món bánh kem, ngươi truyền lời cho Tô Mạt đừng làm. Bọn họ sẽ hãm hại nàng ấy.”
Nói nhanh xong , hắn bỏ chạy.
Lương phi kinh ngạc, chẳng lẽ hắn cố ý chờ mình ?
Đồng thời lại kinh hãi, bởi vì nàng phải hầu hạ hoàng đế, cho nên cách hoàng quý phi khá gần, vì tránh nghi ngờ, nàng vẫn không có tiếp cận Tô Mạt bọn họ.
Hơn nữa hai ngày này Hoàng Phủ Giác cũng không trở về hội báo cùng nàng.
Đem hai ngày tin tức này tổng hợp lại, Lương phi cảm thấy không ổn a, khẳng định là Tô Mạt bọn họ thương lượng làm gì đó, kết quả bị Tô Văn Nhi trộm được, nếu không Tô Văn Nhi làm sao dám mặt dày trở về Tô gia, còn muốn cái gì như thập toàn thập mỹ phương tử?
Sao không thấy Tô Mạt đến hoàng đế bên người tìm Tô Văn Nhi nói chuyện phiếm?
Lương phi tức giận đến nghiến răng lợi, Tô Văn Nhi này, rất đáng giận.
Nàng dẫn người vội vội vàng vàng đi trở về.
Tính thời gian một chút, đến giữa trưa ngày mai, cũng không còn nhiều thời gian lắm, hiện tại đổi món thi đấu không biết còn kịp hay không.
Nàng tìm đến tiểu thái giám cùng tiểu cung nữ tâm phúc, bày ra trò che mắt, kêu bọn họ ở bên ngoài cãi nhau, sau đó một người mắng người còn lại vài ba câu, xong bỏ đi.
Người bỏ chạy đi kia sẽ đi tìm một tiểu thái giám có quan hệ tốt với tiểu thái giám Bình An bên người Hoàng Phủ Giác, để hắn mai đi truyền lời với ngũ điện hạ.
Tiểu thái giám kia một đường chạy tới Tú Xuân uyển, tìm được Bình An, truyền lời.
Bình An nóng nảy, vội chạy vào phòng bếp, đem tin tức của Lương phi nương nương truyền lại.
Mọi người vừa nghe, đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau, sao Tô Văn Nhi sẽ lại biết?
Đột nhiên Kim Kết bỗng nhiên tỉnh ngộ,“Tiểu thư, nhất định là sau khi chúng ta gặp Tả phu nhân, ở Sướng Xuân viên hòn giả sơn nơi đó thương lượng, kết quả bị các nàng ta nghe được.”
Lúc ấy tiểu thư vì muốn cho Tĩnh thiếu gia hiểu được, nói rất cẩn thận, các nàng ta nghe được, khẳng định học mót.
Tô Hinh Nhi cũng nóng nảy,“Vậy làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy tình hình thành công trước mắt, loại kem bơ tuyết trắng thuần khiết kia làm cho người ta nhịn không được muốn bổ nhào lên, đây cũng không phải là điểm tâm, mà là hàng mỹ nghệ.
Còn có những bông hoa tinh xảo được trang trí lên......
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Tô Mạt, đột nhiên tựa hồ hiểu được điều gì.
Hoàng Phủ Giác nhìn bọn họ hai người một cái,“Mạt nhi, làm sao bây giờ?”
Tô Mạt hơi hơi cười nhìn Lăng Nhược một cái,“Lăng Nhược, ngươi còn nhớ rõ ngày đó ta phân biệt được tỷ muội các ngươi không?”
Lăng Nhược gật đầu,“Chính là tiểu thư vẫn chưa nói sao lại phân biệt được.”
Tiểu thư vẫn cười mà không nói, nàng bèn cho nàng tiểu thư chỉ là đoán, nhưng hiểu rõ tiểu thư hơn, nàng liền cảm thấy không có khả năng.
Tô Mạt ra dấu nháy mắt với Kim Kết,“Đại quả cam, nói cho nàng ấy biết.”
Mọi người vừa nghe, cũng bắt đầu hiếu kì, nhìn về phía Kim Kết.
Kim Kết giải thích nói:“Ngày đó tiểu thư nói nhỏ với ta, tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng Lăng Nhược tỷ tỷ khẳng định đã nghe thấy. Tiểu thư nói ‘Ta lần trước đọc được một quyển sách, nói song bào thai đồng tính là cùng trứng, bề ngoài rất giống nhưng ánh mắt tỷ tỷ sẽ sáng hơn, hai hàng lông mày gọn gàng hơn.’ sau đó Lan Như tỷ tỷ liền liếc ngươi một cái.”
A Cổ Thái kinh ngạc kêu to lên,“Oa, thì ra là như vậy, ta vẫn đều không phân rõ được tỷ muội các nàng đó, bất quá sau này ta phát hiện được Lăng Nhược có vẻ hung dữ, Lan Như đáng yêu hơn!”
Nói xong hắn ha ha cười rộ lên, ánh mắt xinh đẹp càng sâu hun hút động lòng người.
Lăng Nhược giết hắn bằng mắt, hắn càng cười to hơn nữa.
Kim Kết méo miệng,“A Cổ Thái, chúng ta đều nóng nảy muốn ૮ɦếƭ, ngươi sao còn cười được a.”
A Cổ Thái nhìn Tô Mạt,“Có Mạt nhi ở đây, Trời sụp xuống ta còn không sợ. Trời thật sự có sụp đi nữa, mọi người ૮ɦếƭ cùng một chỗ, cũng tốt thôi!”
Tô Mạt lùi về sau lảo đảo, Hoàng Phủ Cẩn thuận tay đỡ lấy nàng.
Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, ánh mắt trong veo,mỉm cười, ý tứ thích thú.
Tô Mạt bĩu môi, ở góc độ này nhìn hắn, giống như càng tuấn tú!“Làm sao bây giờ?”
“Ngươi nói xem?” Hắn rất có hứng thú hỏi nàng.
Tô Mạt gãi đầu,“Vậy...... Trốn đi hầm băng.”
Nàng cười hắc hắc, nhảy dựng lên, suy nghĩ nói:“Nếu không có đáp án, thì khiến cho đối phương đem đáp án đưa cho ngươi, nếu......”
Nàng tiếp tục nói:“Nếu hiện tại chúng ta không làm bánh kem nữa là không có khả năng, không cho bọn họ làm cũng không thể a, vì thế, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm cho bọn họ tự loạn trận tuyến a.”
Nàng ngoắc bọn họ để ghé sát vào, sau đó nhất nhất dặn dò bọn họ, cuối cùng vỗ vỗ bả vai A Cổ Thái,“Tiểu bằng hữu, thấy sao?”
A Cổ Thái giương mi, nháy mắt với nàng, Pu'ng tay bốp một cái,“Giao cho ta!”
Đừng nhìn hắn cái khác sẽ không biết làm, nhưng mấy thứ hương liệu này, hắn là người am hiểu nhất, hơn nữa thay đổi như chong chóng không ai địch nổi !
Kim Kết đi đến trong viện, triệu tập vài thị vệ nói:“Các ngươi tuần tra cho tốt, hơn nữa bên ngoài cũng phải phái người giữ. Có người đem phương tử của chúng ta trộm đi, nhưng hắn không trộm được phần tinh hoa nhất. Tiểu thư cùng A Cổ Thái sư phó đã tiến hành cải thiện rồi, sẽ so với trước kia tốt hơn gấp trăm lần!”
Một sĩ binh mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng thầm nói:“Cô nãi nãi, ngươi lớn tiếng phân phó như vậy, nếu bên ngoài có người ẩn nấp, đều nghe thấy được.”
Nghe Kim Kết lại giương giọng nói:“Thật là.., cứ nghĩ tính kế trộm phương tử của chúng ta thì giỏi lắm sao hả, kia bất quá chỉ là một phần, tiểu thư chúng ta mới có phương tử hoàn thiện nhất. Ha ha, trộm được cái nửa không được đầy đủ đó, còn tưởng rằng chính mình thật sự thông minh như vậy, thật sự trộm được hả, ngươi cho là ngươi lén lút, thì thật sự có thể trộm được sao? Hừ, không biết xấu hổ!”
Kim Kết nhanh mồm nhanh miệng, mắng chửi một trận rất thống khoái, đắc ý đi vào phòng bếp, chống nạnh nói:“Tiểu thư, thấy sao?”
Tô Mạt mím môi cười khẽ, ngã vào trong lòng Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Việt nhìn Kim Kết liếc mắt một cái, chỉ chỉ vào bánh ngọt nói:“Ngươi nên theo căn bản thượng đả kích nàng ta, chỉ rõ ra địa điểm ở núi giả sơm, làm cho nàng ta nghĩ sai là ngay từ đầu Mạt nhi đã biết nàng ta nghe lén ở đó, nhưng cố ý thiết kế hại nàng ta. Như vậy nàng ta mới tức giận đến hộc máu!”
Hoàng Phủ Giác âm thầm chấp nhận.
Kim Kết vừa nghe, lập tức vừa muốn đi ra ngoài.
Tô Hinh Nhi lôi kéo nàng lại,“Ta và ngươi cùng đi.”
Tô Mạt liếc nhị ca,“Nhị ca, ngươi cùng một chỗ với Ngũ Ca, biến thành xấu rồi.”
Hoàng Phủ Giác ủy khuất nhún vai, liếc nhanh nàng một cái, đã thấy nàng hạnh phúc tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Cẩn, vẻ mặt sáng lạn tươi cười.
Hắn không khỏi cúi mắt cười nhẹ, nụ cười kia cũng không sâu tận đáy mắt.
Hoàng quý phi ở chính điện Tú Xuân uyển, đang nếm thử món bánh kem khéo léo do Tô Văn Nhi đưa lên, nếm thử, loại bơ tuyết trắng kia trơn nhẵn mịn ngọt ngào, còn lộ ra vị ngọt nhè nhẹ, cảm giác giống loại sữa đặc, nhưng lại có chút khác.
Nếu đơn thuần luận hương vị có thể không phải tốt nhất, nhưng thắng ở chỗ vẻ ngoài tinh xảo, chưa từng thấy qua trước đây.
Nàng liên tục khen ngợi,“Quả nhiên không tệ, Văn Nhi là đứa bé khéo tay, bản cung không có nhìn lầm ngươi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc