Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 353

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Kim Kết cười đắc chí : “Tiểu thư, chiêu này Thủy Muội dạy muội nhiều lần rồi, tiểu thư đổi chiêu khác đi.”
A Cổ Thái nắm tay nàng: “Bảo bối, quá ngon, mau, mau, nướng tiếp một cái đi.”
Vài người ép buộc, lại liên tiếp nướng vài cái, chính là một cái cũng không lưu lại, tất cả đều bị bọn họ nhét hết vào bụng.
Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Giác, đại tiểu thư, dưới sự dẫn đầu của A Cổ Thái cùng nhóm đầu bếp, nha đầu, mụ mụ đều không để ý hình tượng tranh nhau ςướק đoạt. Nơi để bánh ngọt giống như bị châu chấu ghé thăm, hoang tàn xơ xác, ngay cả vụn bánh cũng không thấy bóng dáng .
Tô Mạt vỗ vỗ trán, đau đầu nói :“Ây, cũng phải để lại vài cái chứ, nếu không mai lấy gì thi.”
A Cổ Thái kinh ngạc nhìn nàng,“Mạt nhi, không phải chứ ? Muội muốn lấy nó tham gia trận đấu?”
Nhìn bộ dáng giật mình của hắn, Tô Mạt chu miệng,“Không được sao?”
A Cổ Thái không chút khách khí nói :“Thứ này ăn ngon lắm, nhưng là – thật tiếc, không được!”
Ngày hôm qua ở trên bàn cơm do hoàng đế ngự ban cũng đã thấy rất nhiều loại điểm tâm khác nhau, loại nào cũng đẹp mắt, quan trọng là ăn vào cực kì ngon.
Bánh này tuy mềm, ăn cũng tính là ngon nhưng so với hoàng cung mọi thứ dư thừa lại trở nên không bắt mắt.
Hoàng Phủ Cẩn cùng vài người khác cũng tán thành : “Mạt nhi , A Cổ Thái nói không sai.”
Các tiểu thư tuy rằng cầm kì thi họa có thể không xuất sắc , đó là do gia đình không tán thành con cái của họ học nhiều. Nữ nhi không tài, mới là đức. Nhưng may vá cùng trù nghệ thì khác. Họ được chú ý đào tạo từ nhỏ, mục đích không phải để xuống bếp nấu cơm mà là để thể hiện trước gia đình nhà chồng.
Cho dù họ không thường xuống bếp nhưng lâu lâu cũng có thể lấy đó làm niềm vui cho cha mẹ chồng cùng trượng phu nhi tử.
Bởi vì tất cả tiểu thư khuê các đều phải nằm lòng tứ đức: Phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công. Ngoài phẩm đức ra, cử chỉ, lời nói, quan trọng nhất chính là nữ công. May vá, trù nghệ, công việc quản gia, giúp chồng dạy con, hiếu thuận cha mẹ chồng, tất cả đều bao hàm bên trong tứ đức.
Mà thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa lại không quan trọng, không cần học hết .
Trừ những gia đình nhiều đời thư hương, chỉ sợ phần đông các tiểu thư được học mấy món tài nghệ đó là hiếm có.
Họ chỉ cần biết chữ, tính toán sổ sách là tốt rồi. Thậm chí nếu không biết chữ cũng không có ai chê cười.
Phụ dung cũng không yêu cầu phải xinh đẹp xuất chúng, cái gì khuynh quốc khuynh thành, cái gì dung nhan như họa, ngược lại làm cho bà bà không thích, cảm thấy giống như hồ ly tinh xuất hiện dụ dỗ con mình.
Bà bà ( mẹ chồng ) thích nhất, chính là những nữ tủ dịu dàng hiền thục, bộ dạng thanh tú đoan trang, có tướng tốt chồng tốt con là tốt rồi.
Quan trọng nhất nhà, biết lo liệu công việc nhà cửa, chủ trì việc bếp núc, đối với đại gia tộc mà nói, tuy rằng không cần ngươi tự mình xuống bếp, nhưng trong nhà gia nhân nhiều như vậy. Lại không phải tất cả bọn chúng đều trung hậu thành thật, nếu chủ tử không biết làm, liền dễ dàng bị lừa bịp khinh thị.
Cho nên vì tương lai sau này nữ nhi gả cho người ta được thoải mái chút, mẫu thân sẽ đem hết toàn lực bồi dưỡng nữ nhi ở phương diện tài năng này.
Vì vậy, lần này hoàng quý phi cùng Lương phi khởi xướng trận đấu của nhóm nữ tử, thực tế cũng chính là trận đấu nữ công.
Cái gì cầm kỳ thư họa, ca hát khiêu vũ, trong mắt những đại gia tộc kia, đều là không phải những việc đàng hoàng, là thủ đoạn dụ dỗ, chỉ có thứ người thấp hèn mới làm ra mà thôi.
Thử nghĩ xem, những ca cơ vũ cơ địa vị như thế nào, nhóm tiểu thư khuê các, các nàng làm sao có thể được cho phép, bị yêu cầu đi học cái kia?
Các nàng chỉ cần ngồi đoan trang ở chỗ kia, nghe người ta xướng ( ca hát), xem người ta múa là được rồi, không cần lấy tôn nghiêm của bản thân ra để lấy cảm tình của người khác.
Cho nên một tiểu thư, nếu cái gì cũng không biết, chỉ biết ngồi đoan trang, tao nhã nói chuyện, thậm chí là ngẩn người, như bình hoa, ở trong mắt đại đa số người, cũng so với một nữ tử mỹ mạo có khiếu ăn nói, biết ca múa còn tốt hơn nhiều.
Bởi vì cái mà bọn họ muốn chính là nàng có thể phù hợp với kiểu mẫu, nam nhân thích ngắm nhìn nữ nhân kiều mị xinh đẹp, biết lấy lòng đàn ông, vậy cũng bị giới hạn ở nữ tử phong trần, nếu là thê tử của mình hoặc là thê tử tương lai, cũng cần đi lấy cảm tình người khác, dùng sắc đẹp để làm VK, vậy thì hắn sẽ nổi điên mất.
Nhất là loại phú hộ giàu có, lại càng đem gia phong và danh dự gia tộc quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thậm chí rất nhiều người đồn đãi, nếu không phải vì Tề vương thiện tâm chỉ sợ Tô Mạt sẽ không gả được cho ai.
Còn có thể liên lụy tới các tỷ muội của nàng cũng không gả đi được.
Tóm lại, trù nghệ của các tiểu thư này đều là không tầm thường, hơn nữa đều cho phép người khác hỗ trợ, cho nên bọn họ đều cảm thấy món này của Tô Mạt làm không thể giành phần thắng.
Tô Mạt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn bọn họ,“Ta nói dùng cái này sao?”
Nếu chỉ vỏn vẹn một cái bánh ngọt có thể càn quét cung đình, thì người cố đại cũng dễ bị lừa gạt, không có kiến thức quá đi.
Nàng chỉ sữa bên cạnh, lại chỉ chỉ một cái thùng gỗ nói, cười hì hì với Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác nói:“Phiền hai vị điện hạ có thân thủ giỏi, giúp ta làm một chuyện.”
Chính là thay máy trộn vữa làm việc.
Bọn họ có nội lực nên tốc độ cùng lực đạo có thể duy trì đều, nói ra, chỉ sợ so với loại máy đánh kem ở thời hiện đại cũng chả khác bao nhiêu.
Nàng sai Thủy Muội đốt một cây hương, cười hì hì nói:“Thẳng đến khi hương tắt hết nha, không thể ngừng.”
Nàng phải làm không ít những thứ linh tinh a, tinh luyện bơ, bơ sữa, còn phải làm R*ợ*u nhưỡng sữa đặc…vv.
Dù sao đây cũng là trận đấu hoàng gia, ngoài sắc hương vị, còn phải có chút khí thế, phái có phong thái hoành tráng mới được.
Đây không phải kiểu chơi đồ cổ, một viên hạt ngọc châu cũng có khả năng vô giá.
Mà chính là đồ ăn!
Vậy hai vị kia đã bị Tô Mạt chỉ huy rồi, nàng lại hơi cười nhìn A Cổ Thái,“Hương thánh tiểu bằng hữu, phiền ngươi đem cho ta loại hương liệu ta kêu ngươi điều phối có thể ăn được, bột phấn , dạng nước, dầu đều phân biệt nhau ra.”
Hương khí, trạng thái, số lượng, đều là có yêu cầu.
Sao có thể tùy tùy tiện dùng chứ, nàng đâu phải loại người cứ hễ mở miệng là có thể đem đồ vật biến ra.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư ngồi ở một bên đập hạt hạch đào ăn, nhìn đám người Hoàng Phủ Cẩn lao động.
............
Than ôi, soái ca chính là soái ca nha, ép buộc bọn họ như vậy, bọn họ sao vẫn còn có phong độ như vậy chứ?
Vốn nàng tưởng A Cổ Thái bọn họ khẳng định sẽ bị nàng ép buộc đến không có khí lực, không có tinh thần, mĩ nam liền biến thành xú nam chứ.
Kết quả tinh thần bọn họ thật sự tốt, ngay đến nhị ca cũng không có một chút mệt mỏi, vẫn duy trì phong độ tiêu sái như trước.
Liên tục hai ngày, Tô Mạt bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều ở Tú Xuân uyển, tuyệt đối không cho người khác cơ hội tới quấy rối.
Ngày hôm sau sẽ có trận đấu , cũng không thể phạm sai lầm a.
Mà cùng lúc đó, Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Hoa, Hoàng Phủ Kha, Tống Thanh Dương … mười mấy thiếu nam thiếu nữ, cũng vội vàng làm bánh kem thứ mà Tô Văn Nhi nói kia.
Bọn họ có hoàng quý phi sai khiến ngự trù điểm tâm giỏi nhất cung đình đến giúp, bọn họ tập hợp từ khắp nơi trên toàn quốc, bọn họ có năng lực lại thông minh, suy một ra ba.
Tô Văn Nhi đem nguyên lý cơ bản vừa nói ra, bọn họ có thể lĩnh hội, thậm chí còn có thể sửa đúng vài cái nơi nàng học thuộc nhầm.
Đương nhiên Tô Văn Nhi không đời nào thừa nhận tự mình học thuộc sai, chỉ suy nghĩ là chính Tô Mạt cũng không biết là chính mình đã nói sai rồi.
Bọn họ trước dựa vào những điều Tô Mạt đã nói, cho bánh vào nồi hấp, nhưng lúc hấp xong, luôn có cảm giác có vị không đúng.
Đầu bếp Tôn Phúc Quý, tên hiệu “Nhất Đao”, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, không có bệnh chung giống người làm bếp đầu to cổ thô, ngược lại rất mạnh mẽ rắn rỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc