Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 350

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hắn tiếp tục nói:“Tần Nguyên Quân ngày thường đánh cầu rất tốt , trận đấu lớn nhỏ nào cũng tham gia , có tới mấy trăm trận , khó nói được hắn đã đắc tội bao nhiêu người , giờ chỉ là có người lợi dụng cơ hội để trả thù hắn .
Hoàng đế do dự một chút.
Hoàng Phủ Giác lại nói :“Phụ hoàng, ngài thường dạy chúng ta không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn , nhi thần nghĩ tuy rằng trên đấu trường vừa xảy ra việc ngoài ý muốn nhưng đấu cầu dù gì vẫn phải tiếp tục .Mã cầu cũng là một chiến trường , đội viên là binh lính . Trên chiến trường dù có xảy ra chuyện gì , binh lính cũng phải tiếp tục chiến đấu mới là lẽ bình thường .”
Nghe nói hoàng đế ở Huệ Xuân uyển có nói một câu tựa hồ muốn hủy môn mã cầu , Hoàng Phủ Giác ngay lúc đó đã lưu ý , coi như thay mọi người giữ lại môn vận động này .
Hoàng đế gật gật đầu,“Ngươi nói đúng .”
Lại nhìn thái tử liếc mắt một cái, lạnh lùng nói:
“Ngươi tra cho ta xem ai cả gan mưu hại Tần Nguyên Quân , trong vòng 3 ngày , phải tra ra cho trẫm .”
Hoàng Phủ Quyết rũ mắt xuống , mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng một mảnh, chuyện này cho người khác điều tra thật đúng là không tốt , chỉ có thể để thái tử làm .
Thái tử nếu tìm không ra hắn sẽ bị phụ hoàng ghét , cho nên phải điều tra ra , như vậy việc bọn họ này ám hại Tần Nguyên Quân , nhất định phải có người đi ra gánh vác tội danh .
Xem ra phụ hoàng vẫn là thấy rõ nha.Cái gì người cũng biết .
Vì tránh cho phụ hoàng khó xử , ngũ hoàng tử hắn tự nhiên nên vì đại ca cầu tình sẽ giải quyết được vấn đề của phụ hoàng .
Hoàng Phủ Giác tâm tư vừa động , xem ra tựa hồ là phụ hoàng không muốn động đến thái tử?
Như vậy......
Hắn mày nhíu lại , trong lòng có mấy vấn đề dường như nắm rõ lại cũng dường như mơ hồ không rõ .
Thái tử làm chuyện như vậy với Tô Mạt , Tô Mạt còn âm thầm dặn dò hắn không cần tiết lộ cho bất luận kẻ nào .
Xem ra nàng làm đúng , nếu nói cho hoàng đế, chính là đang ép hoàng đế phải chọn giữa nàng và thái tử .
Nói trắng ra là , phải chọn giữa một bên là Tô quốc Công một bên là thái tử .
Như vậy sẽ làm khó hoàng đế , đặt phụ hoàng vào nơi khó khăn nhất định sẽ chọc cho phụ hoàng nổi giận .
Còn nữa , lúc đó thái tử nói chỉ đùa với tô Mạt , cho dù Tô Quốc công biết , cũng không khả năng chất vấn thái tử , cũng chỉ có thể nhận việc kia là thật.
Thậm chí còn phải tỏ thái độ trách con gái chuyện bé xé ra to , có như vậy cũng cáo trạng với hoàng đế .
Cho nên , mặc kệ thấy thế nào , đều là Tô Mạt chịu thiệt , việc này không thể nói ra .
Mà thái tử chắc cũng đã tính toán kĩ nên mới bình tĩnh đến như vậy .
Hắn đưa mắt nhìn thái tử , cũng đón lấy tầm mắt sắc bén của thái tử đang chiếu về phía mình .
Không biết vì sao , vào lúc này giờ phút này, nghĩ đến điểm này , nghĩ đến Tô Mạt có thể sẽ không nói với Hoàng Phủ Cẩn , hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại vui sướng không thốt nên lời , bởi vì hắn và nàng có chung một bí mật , một bí mật mà người thứ ba vĩnh viễn không biết đến .
Mọi người biết đến thành công , mạnh mẽ của nàng .
Chỉ có hắn là nhìn thấy một mặt yếu đuối của nàng .
Tuy rằng giây phút đó là ngắn ngủi , nhưng như vậy cũng đủ rồi .
Hắn kết luận nàng không nói cho nhị ca bởi vì hiểu được tính tình nhị ca hắn . Nếu nói cho nhị ca biết chỉ mang thêm phiền phức cho hắn chứ không giải quyết được gì . Nếu không có cách giải quyết tốt vấn đề , chắc chắn Mạt Nhi sẽ không nói .
Nói cho nhị ca thì thế nào , chẵng lẽ nhìn nhị ca tìm thái tử đánh nhau ?
Cho nên nếu hắn là nàng , cũng sẽ chôn bí mật này ở trong lòng , tìm thời cơ mà trả đũa lại .
Hắn đột nhiên cảm thấy , kỳ thật mình không cần khắp nơi hao tổn tâm cơ tới gần Tô Mạt , tự bản thân thái tử đã đẩy nàng ra xa , tự mình đẩy nàng vào cùng trận tuyến với mình .
Nghĩ thấu điểm này, hắn nhướng mày cười cười , lúc này hoàng đế cũng bảo bọn họ đứng dậy.
Hoàng đế khoát tay : “ Đều lui ra đi , sáng sớm ngày mai , các ngươi thay trẫm hỏi thăm Tô lão phu nhân cùng nha đầu .”
Sau đó hoàng đế lại ra lệnh Tiền cô cô cùng Lưu ngọc chuẩn bị lễ vật ban thưởng .
Trong đó có rất nhiều thứ được hoàng đế yêu thích như ngọc như ý trong tay hắn cùng phật châu , ban chỉ, chạm ngọc.
Mọi người đều nói , hoàng đế ban thưởng tơ lụa , vàng bạc hoặc những bảo vật quý gia cho thần tử đều là đơn thuần ban thưởng , không mang theo trong đó chút gì gọi là tình cảm .
Nhưng nếu đem những vật bên người bên người mình thưởng cho thần tử , kia chính là ân sủng cùng vinh quang có một không hai .
Mà hoàng đế một lần liền ban thưởng cho Tô Mạt nhiều thứ như vậy , làm cho mọi người bàng hoàng không thôi .
Ngày thứ hai, đề tài mọi người đàm luận chính là Tô Mạt đã làm cách nào cứu sống Tần Nguyên Quân , nghe nói hắn đã tỉnh, tuy vẫn chưa cử động được , nhưng đã có thể ăn uống .
Người người đều cảm thấy thần kỳ, cho dù Tần gia không gặp khách, bọn họ cũng đều đến bên ngoài Huệ Xuân uyển hỏi thăm .
Mà làm thế nào cứu người , Tần đại nhân cũng chỉ nói qua với hoàng thượng cùng một vài người thân thiết , tuyệt không nói lung tung .
Người bên ngoài có hỏi , Tần gia cũng chỉ nói qua loa , không rõ ràng .
Bọn họ là vì tránh phiền toái , kết quả người nghe tự đông thêm thắt , mỗi người một ý ,có người còn nói Tô Mạt là đệ tử của Thái Thượng lão quân đầu thai, có được năng lực thần kì cùng linh đan diệu dược , có thể làm cho người ta cải tử hoàn sinh .
Tuy rằng không ai nói rõ , đặc biệt là trong mắt các phu nhân ít tri thức chỉ nghe nha đầu bà tử của mình kể lại , việc này lại càng thêm phần kì diệu .
Thậm chí những nữ nhân muốn có con đều cho rằng chỉ cần cầu xin Tô Mạt chắc chắn sẽ được toại nguyện .
Nhưng quý phủ Tô Quốc Công nào đồng ý cho các nàng làm những chuyện hoang đường như vậy .
Cho nên những nữ nhân mê tín quá độ bắt đầu vẽ hình nàng , sau đó vụng trộm lập bàn thờ bái lạy , thầm muốn dính chút linh khí của nàng làm cho mình có thể mang thai , con trai hay con gái cũng tốt , vì nếu không có con nửa đời sau sẽ không có ai nương tựa , cho dù nuôi con của vợ kế cũng làm sao bằng đứa nhỏ tự mình sinh ra .
Đây là nói sau , hơn nữa chuyện khuê phòng của nhà khác đa phần là bí mật , Tô Mạt tự nhiên không biết , nàng hiện tại chính là vội vàng chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới do hai vị nương nương đề ra lúc trước .
Thật sự là bề trên bàn chuyện , phía dưới chạy gãy chân .
Bởi vì Tần Nguyên Quân bị thương nên môn mã trường nghỉ tạm nghỉ , nhóm nam tử liền thi cưỡi ngựa .
Mặt khác , thái tử , Hoàng Phủ Cẩn , Hoàng Phủ Giác , Hoàng Phủ Giới các vị hoàng tử không một ai tham gia thi đấu nên môn cưỡi ngựa đối với nhiều người cũng mất đi lực hấp dẫn .
Nguyên nhân là do bọn họ muốn so tài cưỡi ngựa lúc nào cũng được nhưng trong ngày hội này là có thể được thi thố cùng các vị hoàng tử .
Nhất là Hoàng Phủ Cẩn , tuy ngoài mặt hắn quá mức lạnh lùng , đa số người đối với hắn là kính nhi viễn chi , nhưng vẫn có rất nhiều người bội phục hắn , trong trường hợp chính thức vẫn muốn cùng hắn luận bàn , chính là bọn họ thủy chung vẫn không có cơ hội .
Hơn nữa các thiếu nữ đều chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc thi tài sắp tới , đều muốn tạo ra tiếng vang ở tổ nữ cho nên người đến xem thi cưỡi ngựa không nhiều .
Chủ yếu là các vị hoàng tử cùng những thiếu gia con nhà quyền quý không thi đấu làm cho các nàng không còn đối tượng để quan sát . Các tiểu thư mất đi đối tượng quan tâm tự nhiên sẽ chuyên tâm vào việc của mình hơn .
Vì thế hoàng đế liền dẫn đầu chúng thần cùng với thí sinh năm nay và các tiến sĩ khóa trước tham dự Khúc Thủy Lưu Thương ở xuân uyển .
Khúc Thủy Lưu Thương là trò chơi được học sinh cùng các văn nhân nhã sĩ cực kì yêu thích .Mọi người ấn theo thứ tự ngồi ở hai bên bờ một dòng suối , nước suối len lỏi ngoằn ngoèo , ở giữa còn được người cố ý ngăn cách bằng các tảng đá .cố ý tạo càng nhiều cản trở càng tốt .
Hai bên dòng suối kiến tạo những đình nhỏ không giống nhau .Hoàng đế cùng các trọng thần thân tín ngồi ở thượng nguồn , thái tử ngồi ở trung lưu.
Các đình đều là kiểu mái cong , bên ngoài có rèm che , mỗi lần gió thổi đến leng keng nghe rất vui tai , chung quanh đình hoa thơm liễu rũ , người bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy rõ bên trong đình .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc