Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 349

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Nhân Vũ lao vào phòng lão phu nhân, bà đang nằm ở trên giường, Thủy Muội đã sai người ta lấy băng, băng bó lại cho bà.
Tô Nhân Vũ vội quỳ gối trước giường,“Nương!”
Lão phu nhân trong lòng ấm áp lên, nhi tử đã nhiều năm chưa từng kêu một tiếng nương thân thiết như vậy.
Nàng vội kêu Trương mụ mụ mau nâng hắn đứng lên, lôi kéo tay hắn,“Mau đi xem nha đầu Xuân Thủy một chút đi, nếu không phải nàng...... Nương bộ lão xương cốt này......”
Tô Nhân Vũ vội đứng dậy đi đến bên cạnh tháp thượng, Xuân Thủy bị ᴆụng bể đầu, nhiều chỗ trầy da, cánh tay cũng bị gãy, đang mê man.
Thái y đến chẩn đoán qua, Thủy Muội cũng tự mình tới giúp nàng ta xử lý miệng vết thương, tuy rằng nói có bị thương nặng, nhưng không lo lắng đến tánh mạng.
Tô Nhân Vũ hỏi vài câu, chỉ có thể chờ nàng ấy tỉnh lại mới nói lời cảm tạ, lại trở về trước mặt lão phu nhân,“Nương, công tử Tần gia đã không có gì trở ngại nữa.”
Lão phu nhân hai tay hợp thành chữ thập,“Chúng ta Mạt nhi giỏi giang, ông trời phù hộ!”
Nàng lại nói:“Ngươi mau đi xem nha đầu kia một chút đi, nha đầu đó đã quá mệt mỏi .”
Tô Nhân Vũ đáp ứng, cáo lui đi ra ngoài, hướng điện phụ đi.
Tô Mạt ngủ ở trong phòng đại tiểu thư, Hoàng Phủ Cẩn canh giữ, nhóm người đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ở cách gian, đều không chợp mắt.
Thấy hắn đến, đều tiến lên hành lễ.
Hắn hành lễ cho Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn nói miễn lễ, kêu hắn tiến lên nhìn Mạt nhi.
............
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ khỏe lại thôi.”
Tô Nhân Vũ nhìn hắn một cái, tuy rằng rất cấp thiết, nhưng mặt ngoài lại vẫn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, không lỗ ra vẻ thái quá, đối với nhạc phụ tương lai này của hắn, tựa hồ cũng không muốn ôn nhu chút.
Ngẫm lại nữ nhi này của hắn, thật vất vả mới nhận lại được, chính mình còn chưa kịp thân cận bao nhiêu ngày, liền cứ như vậy ban cho hắn thưởng.
Trong lòng có chút bốc hỏa.
Bất quá thấy hắn đối với Mạt nhi tốt như vậy, sự bất bình trong lòng cũng dần dần phai nhạt.
Dù sao, Mạt nhi có thể hạnh phúc, hắn người làm cha này, là vui mừng nhất.
Vươn tay nhẹ nhàng mà sờ lên đình tóc của nữ nhi, giúp nàng kéo lại góc chăn, lưu luyến nhìn thoáng qua, mới cáo từ trở về lão phu nhân nơi đó.
Hắn nói:“Nay nơi này thủ vệ đã tiến vào quỹ đạo, nhi tử tối nay liền ngủ tại nơi này đi, canh giấc cho mẫu thân, mẫu thân cứ yên tâm ngủ ngon giấc.”
Lão phu nhân biết hắn xưa nay hiếu thuận, lúc này không cho hắn ngủ ở nơi đây, chỉ sợ hắn cũng khó chịu, liền không lại cự tuyệt, sai người đi nâng tháp lại đây, ngoài ra còn chuẩn bị đệm chăn.
Huệ Xuân uyển, Tần phu nhân biết được nhi tử không còn trở ngại nữa, níu chặt tay áo của Tần đại nhân, nhất định bắt hắn cẩn thận giảng rốt cuộc là như thế nào mà cứu sống được nhi tử.
Tả phu nhân cùng Tả đại nhân, Trần phu nhân cùng Trần đại nhân đã ở một bên vội vàng nhìn hắn.
Lúc ấy trong phòng tuy rằng còn có vài người, nhưng vài người kia là ở xa xa nghe lệnh, chỉ có Tần đại nhân đứng ở bên ngoài sa mành trong suốt theo dõi.
Nghe Tần đại nhân giảng nàng dùng kéo cùng con dao nhỏ và kéo mổ lớp da của nhi tử ra, còn lấy ra xương cốt vụn vỡ, còn......
Tần phu nhân cơ hồ lại muốn ngất đi.
Lại nghe hắn nói giống như kiểu khâu y phục gì đó, trái tim nàng như muốn nhảy lò cò.
Tả phu nhân nghe xong, chậc chậc nói:“Vị Tô tiểu thư này, thật đúng là phi thường xuất sắc, ta thấy nàng ta chắc chắn không phải tục nhân.”
Trần phu nhân nói:“Có thể được lão tỷ tỷ như vậy khen ngợi, đương nhiên là không tầm thường.”
Tả đại nhân và mấy nam nhân nghĩ đến xa hơn, xu hướng thế cục vốn đen tối không rõ, không biết có thể vì vậy nha đầu đó mà có điều thay đổi hay không.
Tả phu nhân nhìn trượng phu liếc một cái,“Đêm đã khuya, nếu Nguyên Quân thật sự không có gì trở ngại nữa, chúng ta đây cũng đều tự trở về nghỉ ngơi đi. Đây dù sao cũng không phải ở nhà, vẫn nên chú ý nhiều chút mới được.”
Mấy người gật đầu, đều trở về chỗ ở của bản thân, đều tự đi nghỉ tạm không đề cập tới, chỉ chờ ngày hôm sau.
Lại nói Hoàng Phủ Giác về tới Trung Ương cung, hắn cùng thái tử đều ở cùng hoàng đế tại điện phụ.
Lúc hắn bước vào, hoàng đế đang thẩm vấn thái tử.
Hoàng đế đã nghe người ta cẩn thận bẩm báo qua, biết được Tần Nguyên Quân đã được Tô Mạt cứu sống, không có trở ngại gì nữa, hắn cũng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chỉ là trong lòng không khỏi đối với Tô Mạt càng thêm tò mò, vì nàng quá mệt mỏi, bèn sai người không được đi quấy rầy, kêu nàng ta nghỉ ngơi cẩn thận.
Hoàng đế lại sai người ta gọi thái tử tới, bắt hắn quỳ xuống.
“Trẫm hỏi ngươi, Tần Nguyên Quân có phải do ngươi sai người làm bị thương hay không?”
Hoàng đế mặt mày nghiêm lại, ánh mắt băng hàn, âm trầm nhìn chằm chằm thái tử.
Thân thể Thái tử quỳ thẳng tắp, quật cường nhìn chằm chằm hoàng đế,“Phụ hoàng nếu đối với nhi tử có một chút hoài nghi, vậy nhi tử là tình nguyện ૮ɦếƭ. Nếu phụ hoàng nhận định, vậy vì sao không cho nhi tử đền mạng cho hắn? Dù sao phụ hoàng cũng không tin nhi tử, phàm là có chút gió thổi cỏ lay, liền đổ tội xuống đầu nhi tử.”
Hoàng đế giận dữ, bàn tay giơ lên, thái tử ngược lại đem mặt dương cao lên, nhắm mắt lại một bộ dáng mặc hắn đánh đập.
Lưu Ngọc cũng bước lên phía trước quỳ xuống ôm lấy chân hoàng đế,“Bệ hạ, có chuyện liền tra hỏi, trăm ngàn đừng tức giận, đừng động thủ. Có lần nào ngoại lệ đâu mỗi lần đánh các điện hạ, ngài không phải tự mình ở trong cung đau lòng ngủ không được chứ?”
Làm nô tài, khi nào thì nói cái gì, đều là tu luyện mới có được.
Lưu Ngọc có thể làm đến bây giờ, vẫn đi theo hoàng đế, đương nhiên không phải bởi vì hoàng đế sủng ái hắn.
Đầu tiên là hắn biết làm việc, mới có việc hoàng đế tin hắn như lời đồn đại bên ngoài.
Tuyệt đối sẽ không có việc hoàng đế vô duyên cố tin một người nào đó.
Hoàng đế đem hoàng quý phi cùng Lương phi đều lui xuống, kêu các nàng ấy đều tự trở về nghỉ ngơi, Lưu Ngọc đã biết khẳng định không ổn, sẽ triệu thái tử tới hỏi.
Hoàng đế đánh thái tử, đó là đại sự, là bị ghi lại trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Nếu hắn không ngăn cản, không chỉ là hoàng quý phi, thái tử, Tống đại nhân hận hắn, cho dù hoàng đế quay sau khi bớt giận, cũng sẽ trách hắn.
Hắn cứ như vậy ôm chân hoàng đế, mặt ngoài là khuyên giải hoàng đế tức giận, thực tế lại là đang nói cho thái tử, kỳ thật hoàng đế thật sự không nỡ đánh ngươi, mỗi lần đánh ngươi, chính hắn so với bất kì người nào khác đều đau lòng.
Nhưng vì uy nghiêm hoàng đế, khiến hắn không thể quá mức biểu lộ thôi.
Cho nên, ngươi trăm ngàn lần đừng hận hoàng đế.
Dù sao các ngươi cũng là phụ tử a.
Hoàng đế tránh né, cúi đầu nhìn Lưu Ngọc,“Lưu Ngọc, ngươi tránh ra.”
Lưu Ngọc khóc rống chảy nước mắt nói:“Bệ hạ, bệ hạ, thân thể quan trọng hơn. Lúc ấy chúng nô tài đều quan sát, thái tử điện hạ căn bản là cách Tần công tử rất xa. Hơn nữa môn mã cầu này lúc tranh đoạt cầu, tựa như chiến trường, đều là muốn tranh thắng thua. Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, coi trọng vinh dự còn trọng yếu hơn so với tính mạng, xảy ra chút ngoài ý muốn cũng là bình thường. Trên sân đấu mã cầu, trên sân săn bắn, có năm nào không có tình huống bất thình lình phát sinh chứ? Bệ hạ cũng từng ngã ngựa, thái tử điện hạ, ngũ điện hạ, thất điện hạ, đều bị ngã ngựa qua. Vậy nếu duy trì trật tự, chẳng phải là mọi người đều có lỗi ư. Bệ hạ bị ngựa quăng ngã, nằm ước chừng mười ngày, theo lý, muốn truy trách nhiệm, mọi người ở hiện trường đều phải bị thẩm vấn. Nhưng bệ hạ cố tình không hỏi một tiếng, con ngựa kia cũng không có tội, ngài chỉ nói thuật cưỡi ngựa của mình đã thụt lùi đi, bệ hạ...... Thiên tử bị thương còn không hỏi, mà bây giờ chỉ là một thần tử, làm sao có thể làm to chuyện chứ? Dù sao, đây cũng là thi đấu, sự cố là khó tránh khỏi .”
Lúc này Hoàng Phủ Giác vừa mới trở về, hắn thấy thế cũng tiến lên quỳ xuống,“Phụ hoàng, tuy rằng nhi thần không có ở đó, nhưng lấy sự hiểu biết của nhi thần đối với tam ca, tam ca trước nay luôn khinh thường hành động lén lút sau lưng kẻ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay