Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 347

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ngoại khoa nàng tự biết, mà trung y bắt mạch thi châm và những thứ khác là học cùng Hồ tiên sinh.
Nàng trước tiên xem xét đoạn xương cốt của Tần Nguyên Quân, xác định hắn không có thương tổn đến ***, hẳn là hắn phản ứng nhanh nhẹn, né một chút, cho nên con ngựa kia giẫm trật một chút.
Nếu giẫm thật chỉ sợ hắn sẽ ૮ɦếƭ tại chỗ.
Thời điểm Lăng Nhược trở về, vừa đúng lúc cùng Tần đại nhân đi hướng về phía điện phụ.
Tần đại nhân nhìn thấy một nữ tử dáng người dài nhỏ, mặc áo quần áo bps gọn, mặt lạnh mắt lạnh hướng về trong phòng của nhi tử hắn đi vào, gấp đến độ hắn vội muốn ngăn cản.
Lăng Nhược cũng không cùng hắn dong dài, trực tiếp khuất khửu tay chắn lại, đẩy hắn về phía tùy tùng của hắn, lạnh lùng nói:“Muốn cứu mệnh con ngài thì ngoan ngoãn tránh ra, không được gây thêm phiền.”
Tần đại nhân cũng làm bao nhiêu năm quan, nếu không phải lo sợ đứa con bảo bối này có gì bất trắc, cũng sẽ không luống cuống như thế.
Bị ánh mắt Lăng Nhược trừng, hắn thế nhưng sửng sốt, không dám theo sau.
Ngừng lại lại suy nghĩ, đây là chỗ của ai a?
Như thế nào mình lại bị một nha đầu dọa, vội nhấc chân theo sau.
Kết quả thân mình lại nhẹ bẫng, thế nhưng lại bị xách lên, một thân hình nam nhân thon dài cũng chen lách đi vào.
Lăng Nhược đơn giản giải thích hai câu, nói:“Tiểu thư, nhị thiếu gia có việc tạm thời rời đi, ta gặp phải A Cổ Thái, hắn muốn tới hỗ trợ cho ngươi.”
Tô Mạt gật đầu, lại sai Lăng Nhược đuổi người không liên quan đuổi ra chờ ở bên ngoài, nhưng thật ra để lại Tần đại nhân cùng vài người tay chân nhanh nhẹn hỗ trợ.
Thủy Muội nhanh nhẹn mở ra cái hòm thuốc Lăng Nhược mang đến, Tần đại nhân liền thấy bên trong đao cụ sắc bén lấp lánh, một loạt dao kéo sáng bóng.
Kim Kết lấy ra một cái đèn cồn tinh xảo, đốt lửa, hơ lửa và dùng thêm cồn tiêu độc.
A Cổ Thái thì tìm ra bốn miếng bằng đồng, dùng loại hương liệu tốt nhất do mình đặc chế ra xông khói, phân biệt đặt ở bốn góc giường.
Tần đại nhân nhìn thấy ánh mắt đều thẳng đứng lên, càng kinh ngạc là bọn họ lại từ trong rương lấy ra mấy bộ áo thân dài màu xanh nhạt, bọn họ đều luồn từ sau để mặc vào, còn cầm một thứ như miếng khăn quàng lên mặt chỉ để lộ ra cặp mắt.
Lăng Nhược xem xét vài người được lưu lại liếc mắt một cái, phân phó nói:“Đem bàn đưa đến.”
Độ cao kia là vừa hợp với Tô Mạt yêu cầu.
Vài người bị nàng chỉ huy, như là thói quen, lập tức tiện tay chân nhanh nhẹn đi làm.
Lăng Nhược lại tiêu độc cho bàn, sau đó đem đệm mền sạch sẽ trải lên, lại phủ thêm một tầng khăn trải giường.
Sau khi làm xong nàng cùng A Cổ Thái hai người khiêng tấm khă trải giường có chứa Tần Nguyên Quân đang năm trên cơ hồ là trong chớp mắt chuyển lên trên cái bàn vừa mới chuẩn bị.
Sau đó dùng hương liệu cùng cồn đặc chế tiếp tục tiêu độc, tranh thủ sát trùng không để lại bất kì một góc nào.
Tần đại nhân cả kinh trừng lớn mắt, nhìn thấy bọn hắn như ảo thuật đùa nghịch chính con mình.
Vốn rắn chắc khỏe mạnh, anh tuấn rạng rỡ như ánh mặt trời con nay không khác người ૮ɦếƭ nằm ở trên giường, làm cho hắn nhớ tới một câu, người là dao thớt ta vì thịt bò.
Kim Kết lại đem lò hương lấy đặt dưới án bàn, Lăng Nhược lại phi thường rất nhanh dựng lên lều trại đơn giản.
Thủy Muội đem chiếc đèn Tô Mạt đặc chế treo lên chỗ xà ngang, ngọn đèn kia tuy rằng không thể coi như đèn tựu quang của phòng giải phẫu ở thời hiện đại, nhưng hình dạng cũng không sai biệt lắm, không có điện liền có thể tìm được dạ minh châu tốt nhất để ở bốn góc, ở giữa là bóng đèn thủy tinh đốt bằng cồn, chế tác tinh xảo, mặt trên có một hộp nhỏ để lọc khói dầu, ống khói lại cong xuống chuyển xuống ngọn đèn ở dưới nền đất.
Tần đại nhân nhìn xem choáng váng lơ mơ, cơ hồ quên mất người nằm trên đó chính là con mình, hắn giống như nằm mơ vậy, đạp trên đám mây.
Nhìn nữ hài tử nhanh nhẹn nhỏ nhắn yêu kiều kia ở đầu Ng'n t sử dụng con dao sắc bén sáng bóng xoèn xoẹt rạch mổ, tựa hồ trong nháy mắt biến thân thành ma nữ khí tràng cường đại, cặp mắt long lanh như hắc bảo thạch thâm thúy đen bóng, hào quang bức người, như mặt hồ lạnh lẽo vạn năm, nhưng bề mặt lại không gợn sóng.
Sư muội bị Tô Mạt huấn luyện đã muốn không sai biệt lắm, cho dù chưa làm qua đại giải phẫu, nhưng lúc làm phẫu thuật cho tiểu động vật, cũng là nàng hỗ trợ.
Hơn nữa ở thời điểm huấn luyện trong doanh trại, có đồng bọn bị thương, cũng là nàng cùng Thủy Muội còn có Tú Hồng ba người ra trận, Hồ tiên sinh ngược lại phủi tay làm ngơ.
Hai người phối hợp ăn ý, Tô Mạt động tác như nước chảy mây trôi, không ai còn dám coi nàng như tiểu hài tử mới hơn mười tuổi, chỉ cảm thấy như là tử thần hoặc như là vị thần vận mệnh đứng ở dưới ngọn đèn tựu quang kia, vàng trán trơn bóng của nàng dưới ngọn đèn chiếu, có hạt mồ hôi toát ra, Thủy Muội liền lập tức dùng vải bông sạch sẽ đã khử trùng lau cho nàng.
Tần đại nhân hoài nghi chính mình có phải cũng đã ૮ɦếƭ hay không, đã đến địa ngục, cho nên mới thấy được một màn này?
Hắn theo bản năng đem bàn tay đặt bên miệng, há mồm cắn một cái, hắn bị đau thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Lăng Nhược ánh mắt sắc bén, giống như con dao bén trong tay Tô Mạt, dọa hắn tới mức nhất thời co rúm lại.
Thời gian từng chút một trôi qua, Tần đại nhân cảm thấy giống nhưu không có tận cùng, cả người đều đứng đến phát tê rần, thậm chí quên luôn cả ngồi xuống.
Hắn nhìn thấy người Hồ xinh đẹp kia luôn bốc lên một chút bột phấn nhét vào trong lỗ mũi, miệng của con hắn, thậm chí còn có thể làm theo yêu cầu Tô Mạt rắc lên miệng vết thương.
Tô Mạt thực vui mừng, may mắn có A Cổ Thái hương liệu đại sư này, hắn lúc trước là hương si ( đam mê hương liệu), hiện tại quả thực là hương thánh, có thể đáp ứng yêu cầu của nàng, đem các loại như dược vật, độc dược … , đều điều chế vào trong hương liệu được.
Loại hương liệu này có thể dựa theo yêu cầu của nàng để tiến hành tiêu độc khử trùng, nếu không nàng tuy rằng có thể cứu Tần Nguyên Quân, nhưng hắn cũng sẽ bởi vì miệng vết thương lây nhiễm mà ૮ɦếƭ.
Trong chốn giang hồ có chế độc đại sư, nhưng đại sư cũng không thể ăn nói lung tung, cũng không phải miệng lưỡi vài câu là thành đại sư, đều cần thiên phú, hơn nữa nghiên cứu bao nhiêu năm như một ngày, tích lũy tháng ngày mới thành công.
Nếu không phải nàng đi theo Hoàng Phủ Cẩn học nội lực, học công phu tiểu cầm thủ, hiện tại trận giải phẫu này, nàng cho dù có tâm cũng vô lực.
Nhất là hiện tại thân thể tinh lực không đủ, hai là động tác theo không kịp.
Cũng do nàng ngày thường sớm muộn đều ngồi thiền, mỗi ngày luyện công một canh giờ, cho nên mới có trận giải phẫu này.
Nàng cũng không phải không có cơ sở mà làm được, cho dù đầu óc nàng biết làm, tay chân tai mắt vị tất có thể theo kịp.
Cho nên đây không phải may mắn, là nàng thời thời khắc khắc đều đang chuẩn bị, cơ hội tới, bèn dùng đến.
Dù là nàng nội lực lưu chuyển, nhưng vẫn là có chút tinh lực không đủ, nàng nhìn Kim Kết liếc một cái, nàng ta lập tức hiểu ý, đem viên ngậm do các nàng đặc chế dùng rất nhiều thời gian, hỗn hợp rất nhiều nguyên liệu lại, có nhân sâm, hương liệu quý báu …, nấu hầm ra chế thành, một viên đút vô miệng cho Tô Mạt, để nàng ngậm lại.
Nàng ra hiệu, Kim Kết lại cấp cho Tần Nguyên Quân một viên.
Bọn họ không biết là, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều người.
Vốn mọi người đều cảm thấy Tần Nguyên Quân hết cách cứu rồi, thái y đều bỏ cuộc, đều theo hoàng đế đi rồi.
Nhưng hoàng đế sau lại vẫn là phái hai thái y tốt nhất đến trấn giữ, trừ phi Tần Nguyên Quân tắt thở, nếu không không được bỏ cuộc.
Tô quốc Công phụ trách tuần tra, nhưng trải qua đêm qua đã an bài thỏa đáng, không cần việc gì cũng đích thân làm, hắn nhớ nữ nhi, đương nhiên dẫn theo người quay lại.
Liền nghe nói Tô Mạt ở bên trong cứu người, hắn cả kinh, lại lập tức trấn định xuống, sai thủ hạ trấn thủ ở cửa không cho phép được tùy tiện đi vào.
Hai thái y vốn muốn đi vào xem, kết quả cũng bị Tô Nhân Vũ thỉnh đến bên cạnh phòng ngồi nghỉ từ từ chờ đợi.
Sau đó lão phu nhân cũng phái người đến tìm hiểu......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc