Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 346

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ta nói vừa nhanh vừa vội, một bộ dáng đầy căm phẫn.
Tô Mạt nhìn đại tiểu thư một cái, nói:“Không có việc gì, có thái y tốt nhất đi theo......”
Bất quá nàng cũng không thể xác định, nghe tam tỷ miêu tả, hẳn là hai con ngựa ***ng nhau, sau đó hai người đồng thời bị ngã ngựa, người phía sau tránh không kịp, ngựa dẫm lên *** Tần Nguyên Quân?
Nếu là như thế, Tô Mạt không cho rằng là ngoài ý muốn, nhớ tới thanh âm lạnh lùng trong bóng đêm kia của thái tử, nàng không khỏi nắm chặt Ng'n t.
Nàng quyết định thật nhanh nói:“Tỷ tỷ, các ngươi ở trong phòng đợi đi, ta đi nhìn xem.”
Nàng là người trong ngự thư phòng của hoàng đế, đi lại có thể tự do chút, cũng không có người sẽ nói lời ong tiếng ve.
Hơn nữa Tần Nguyên Quân bị thương, hoàng đế khẳng định sẽ đi thăm, cho dù không đi cũng sẽ sai Tiền cô cô hoặc là Lưu Ngọc đi, vậy nàng đi xem tình huống cũng vừa vặn thích hợp.
Đại tiểu thư gật đầu, Tô Hinh Nhi nói:“Ngươi mang thêm vài người theo.”
Thấy bộ dáng nàng như kiểu sắp lâm đại địch đến nơi, giống như muốn đi đánh nhau cùng thái tử, Tô Mạt cười cười, an ủi các nàng nói:“Không có việc gì đâu.”
Nàng mang hòm thuốc cấp cứu của riêng mình, dẫn theo Kim Kết Thủy Muội …sáu người đi ra ngoài, lần này ngồi cáng, nhỏ hơn kiệu một chút, tốc độ nhanh hơn.
Tần gia cùng Tả gia còn có hai nhà khác ở tại Huệ Xuân uyển, lúc này dòng người lui tới không ngừng, hẳn đều là tới thăm Tần Nguyên Quân.
Kim Kết tinh mắt lập tức liền thấy Lưu Ngọc và vài thái giám ở trước mặt,“Tiểu thư, Lưu công công đang ở đó.”
Tô Mạt lập tức kêu người ta buông cáng xuống, nàng dẫn hai nha đầu bước nhanh đi vào, miễn cho nhiều người thêm phiền, kêu những người còn lại ở bên ngoài im lặng chờ.
Nàng dẫn váy bước nhanh vào bên trong, thấy lão phu nhân cùng phụ thân, Lăng Nhược cũng ở trong đám người chung quanh.
Nhìn thấy nàng đến, Lăng Nhược lập tức tiến lên, Tô Mạt vừa nhanh vừa vội phân phó nói:“Đi vườn hoa lấy cho ta nguyên bộ hòm thuốc đến đây, lấy thêm nhiều cồn cùng bông y tế và cả băng gạc nữa. A, đúng rồi, hỏi thăm nhị ca cùng A Cổ Thái, bọn họ sao còn không trở về.”
Nàng kêu nhị ca đi tìm A Cổ Thái, kết quả hai người bọn họ đều biệt tăm.
Tuy rằng bây giờ nàng cơ bản còn chưa thi triển qua y thuật của mình, cũng bất quá là thỉnh thoảng mổ cho tiểu động vật, nhưng sau khi tu luyện huyền thiên kinh, thông thiên bí quyết còn có công phu tiểu cầm nã thủ, thủ nghệ của nàng cũng không hề sút kém đi.
Lúc Thủy Muội Hoàng Oanh các nàng đang thiêu thùa may vá nàng cũng thường xuyên thi triển kĩ năng.
Trong viện đều là người tới thăm hỏi, trong điện phụ phía tây có người bước nhanh ra vào, từng chậu từng chậu máu bê ra, đỏ bừng.
Hoàng đế cùng hoàng quý phi, Tả tướng, Tô quốc Công mọi người đều ở trong phòng, tùy giá Huống thái y còn có một chuyên môn phụ trách trị liệu chứng bệnh ngoại thương như là đao thương té ngã ….
Hoàng đế mỗi lần xuất hành đều mang theo hắn, bởi vì môn mã cầu, kỵ xạ …vv, bản thân nó vốn có chứa tính nguy hiểm nhất định, tự nhiên phải chuẩn bị tốt.
Chỉ là lần này Huống thái y tựa hồ cũng hết cách rồi, bởi vì hắn hoài nghi Tần Nguyên Quân có một chỗ xương *** bị vỡ vụn, còn làm cho một cây xương sườn phía bên phải bị gãy, rất có khả năng chọc đến ***.
Nói vậy, cũng chỉ có thể nhìn hắn mất máu đến ૮ɦếƭ.
Bộ dáng Tần đại nhân như bị đột quỵ, hai mắt mờ mịt nhìn qua nhìn lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Thời điểm Tần phu nhân nhìn thấy nhi tử đầy người đều là máu me me bét liền ૮ɦếƭ ngất.
Huống thái y nơm nớp lo sợ nhìn về phía hoàng đế bẩm báo, mà hoàng đế sắc mặt âm trầm, giống như là đêm trước khi mưa to tiến đến,“Phải đem Tần Nguyên Quân cứu sống!”
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không cho phép nửa điểm cự tuyệt, Huống thái y thậm chí nghe ra có uy hiếp trong đó.
Nếu Tần Nguyên Quân ૮ɦếƭ, sẽ cho bọn họ vài thái y chôn cùng.
Hai mươi người cùng nhau chơi bóng đã đều bị hoàng đế hạ lệnh bắt, bao gồm cả thái tử ở bên trong, rốt cuộc xử trí như thế nào thì phải chờ lệnh của hoàng đế.
Mà hoàng đế đương nhiên cũng chờ kết quả Tần Nguyên Quân có được cứu sống hay không.
Thuật cưỡi ngựa của Tần Nguyên Quân cực kì tốt, kĩ thật chơi lại nổi tiếng, từ lúc tám chín tuổi đã chơi, chưa từng thất thủ.
Kết quả trận đấu này liền xuất hiện tình huống như vậy.
Tô Mạt đi từ từ tới bên người phụ thân, cầm tay hắn.
Tô Nhân Vũ nhìn nàng một cái, ý bảo nàng đi về trước, hoặc là đi tới chỗ lão tổ mẫu.
Tô Mạt lôi kéo hắn lén lút lui ra ngoài,“Cha, người có xem quá trình ra đúng không?”
Tô Nhân Vũ không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
Tô Mạt lại thấp giọng hỏi:“Cha, không chỉ là ngoài ý muốn?”
Tô Nhân Vũ thở dài, nâng dấu tay sờ đầu nàng,“Nha đầu, đừng ở chỗ này, về viện của chúng ta đi.”
Tô Mạt quay đầu nhìn về phía trong điện, Tần đại nhân sắc mặt như đất, Tống tả tướng đứng một bên ánh mắt âm trầm, nhưng cũng có thể nhìn thấy đuôi lông mày lóe lên một tia đắc ý.
Tô Mạt đột nhiên lĩnh ngộ được một chút gì đó, vài người Tần đại nhân, Tả đại nhân không thỏa hiệp với Tống tướng, bọn họ là do hoàng đế tự tay đề bạt lên, là trong triều độc lập, cô thần, cũng không kết đảng.
Lần này quyền thế của Tả tướng bị suy yếu, chức quyền là chuyển qua cho phụ thân cũng không phải Tần đại nhân, vậy vì sao ngược lại là Tần công tử bị thương?
Đột nhiên trong phòng truyền đến âm thanh hoàng đế thấp giọng rít gào, làm như biết trường hợp không ổn, hắn chỉ rống ra một tiếng:“Câm miệng,” Sau đó lại kiệt lực thả giọng,“Trẫm mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải đem Tần Nguyên Quân cứu sống cho trẫm.”
Vài ngự y đã quỳ xuống.
Tần đại nhân sắc mặt tựa như tro tàn, tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, bùm một tiếng quỳ xuống, run run nói:“Bệ hạ, thỉnh bệ hạ di giá, khuyển tử bạc mệnh, đáng phải như thế!”
Hắn muốn khóc nhưng khóc không ra, lại cực kỳ đau lòng khó chịu, chỉ có thể dập đầu, thỉnh bệ hạ di giá.
Hoàng đế cúi người dìu hắn, thương xót nói:“Tần ái khanh, trẫm...... Xin lỗi ngươi a.”
Chúng thần vội quỳ xuống đất thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể, quốc sự làm trọng, chớ để quá mức bi thương.
Hắn bắt hai mươi thanh niên kia, phụ thân đều là huân quý hoặc là trọng thần trong triều.
Hoàng quý phi cùng Lương phi dẫn theo chúng phu nhân ở điện phụ phía đông, nhưng cũng chỉ có thể chờ, mặc kệ có là người lạnh lùng hơn, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, đều đã giả bộ ra một bộ mặt bi thương, ngược lại giống như mình mới là có nhi tử bị như thế, nước mắt liên miên.
Nhưng thật ra Tả phu nhân ngược lại sắc mặt kiên nghị, một mình yên lặng đứng ở cửa sổ, nhìn Tô Mạt cùng Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cửa sổ điện phụ phía đông.
Hoàng đế bị mọi người khuyên di giá, đôi mắt hắn phiếm hồng, mọi người cũng rất chấn động.
Trừ lúc tiên hoàng hậu ra đi, bọn họ còn chưa thấy qua hoàng đế chảy nước mắt.
Cho dù sau này lại có vài nhi tử khuê nữ tử của chính mình bị ૮ɦếƭ đi, cũng không thấy hắn rơi lệ nữa.
Tô Mạt nhìn bọn hắn đi ra, vội tránh ở một bên, miễn cho bị hoàng đế điểm danh kêu đi.
Tô Nhân Vũ nhìn về phương hướng nàng trốn đi nhìn thoáng qua, bèn cùng đi theo hoàng đế ra ngoài.
Tô Mạt lập tức lắc mình đi vào, chỉ thấy hai nha đầu cùng hai cái gã sai vặt nằm ở trước giường gào khóc.
Nàng thấy bọn họ vây quanh giường như vậy, gấp đến độ lay bọn họ một cái,“Tránh ra!”
Vài hạ nhân kia bi phẫn nhìn nàng,“Ngươi là ai, đừng tới quấy rầy thiếu gia chúng ta!”
Tô Mạt không theo chân bọn họ dong dài, kéo bọn chúng ra, dựa đến bên giường, xốc chăn lên xem xét, thật đúng là -- huyết nhục lẫn lộn.
Nàng tính toán thời gian chờ Lăng Nhược, lúc này Kim Kết lôi kéo Thủy Muội cũng vọt tiến vào, đem cái hòm thuốc cấp cứu mở ra.
Tô Mạt trước tiên xuất ra cồn tiêu độc, sau đó lấy ra bao đựng kim châm, trước tiên châm cứu cầm máu cho hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc