Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 345

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tần Nguyên Quân tự nhiên tiễn ra, lúc này có người cưỡi ngựa tiến vào,“Điện hạ, xin để ta ở cùng ngài, khẳng định sẽ đem họ Tần đánh bại!”
Tần Nguyên Quân nghe được tiếng vó ngựa mạnh mẽ, theo bản năng che ở phía trước, để cho đại tiểu thư vài người bọn họ ở phía sau.
Trong nháy mắt, có người cưỡi ngựa từ một bụi cây bên trái chạy tới, phía trước là thái tử, theo sát sau là vài tên thị vệ tùy tùng.
Thời điểm Thái tử nhìn thấy đám người Tô Mạt sững lại, lập tức nhảy xuống ngựa, đem cương ngựa quăng đi, thị vệ phía sau lập tức tiến lên tiếp đỡ.
Tần Nguyên Quân vội hành lễ, thái tử cũng không thèm để ý hắn, mà là dừng lại cước bộ nhìn Tô Mạt cùng đại tiểu thư.
Hai người hành lễ xong, thái tử thản nhiên nói:“Sao lại tới nơi này?”
Minh Nguyệt lập tức nói:“Hồi bẩm thái tử điện hạ, phía trước đường bị chặn rồi, tiểu thư bị sái chân, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.”
Ánh mắt Thái tử đảo qua đại tiểu thư, nàng theo bản năng nhìn hắn, chống lại ánh mắt thâm u đen tối của hắn, không khỏi trong lòng run lên, lại vội né tránh.
Tô Mạt cố ý cử động chân, thái tử hừ một tiếng,“Ngươi còn có thể sái chân?”
Tô Mạt không phục nói:“Điện hạ, uống nước đều có thể sặc, đi đường làm sao có thể không sái chân?”
Hắn đối với nàng làm ra loại chuyện như vậy, hiện tại lại bày ra vẻ như chưa phát sinh qua chuyện gì hết, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng nàng dễ quên, hoặc là nghĩ rằng hắn chỉ giỡn với nàng thôi?
Đáng tiếc nàng đối với sự nguy hiểm và kẻ địch luôn mẫn cảm, sẽ nhớ kỹ hắn.
Tiểu nữ tử báo thù quá mười năm cũng không muộn.
Thái tử hừ nhẹ, cụp mắt xuống nhìn đại tiểu thư, nàng bắt đầu thấy thực khẩn trương, bả vai căng thẳng, hai tay ở trong tay áo trốn tránh, từ nếp gấp tay áo có thể thấy, nàng đan tay vào nhau rất gắt gao.
Sau một lúc lâu, sắc mặt của nàng mặt từ tái nhợt chậm rãi chuyển sang hồng, hiện lên sắc hồng nhạt thản nhiên, làm cho biểu tình trong trẻo như băng của nàng có hơn một phần kiều diễm.
Hắn thế này mới hơi vừa lòng, nói:“Ta kêu người đưa các ngươi trở về.”
Quay đầu phân phó thị vệ, đi đem kiệu đến đến, đưa hai vị tiểu thư trở về.
Hắn nay càng ngày càng phát ra sự cố chấp, hơn nữa nói chuyện với đại tiểu thư cùng Tô Mạt, tư thế trước nay khó mà cự tuyệt.
Trước xuất phát hắn còn không quên nói một câu,“Không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ.”
Tô Mạt trong lòng bồi thêm một câu, nói chuyện cùng người xa lạ còn tốt hơn giao tiếp với loài độc xà.
Thấy bọn họ đi rồi, thái tử mới chuyển hướng qua Tần Nguyên Quân,“Ngươi chơi bóng không tệ, ta đặc biệt đến lãnh giáo với ngươi.”
Tần Nguyên Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh,“Không dám, còn thỉnh điện hạ thủ hạ lưu tình.”
Thái tử khoanh tay đi trước, Tần Nguyên Quân đi theo sau hắn một bước, nhìn thấy hắn vận cẩm bào tay áo rộng rãi, tay áo nhanh nhẹn, không giống bộ dáng đến chơi bóng, liền tăng thêm vài phần đề phòng.
Thái tử đi được vài bước, hỏi:“Nghe nói gần đây nhất Tần phu nhân tự mình lo thu xếp việc hôn nhân cho Tần đội trưởng, thời điểm thành thân, đừng quên thỉnh bản cung đi uống ly R*ợ*u mừng.”
Tần Nguyên Quân hơi thi lễ,“Nhất định.”
Hắn nghe được trong giọng nói của thái tử có địch ý, cũng hiểu là vì sao.
Ngày đó hắn cũng chỉ trong lúc vô ý nghe được phụ mẫu nói chuyện, hình như Tô gia lão phu nhân có ý định lo liệu việc hôn nhân cho đại tiểu thư, xem ra không muốn cùng thái tử liên hôn.
Lão phu nhân còn vô tình hỏi niên kỉ, tướng mạo của Tần Nguyên Quân …, điều này thường là có điềm báo trước hướng vào đó, đại gia tộc đề nghị kết thông gia đều là bắt đầu giả bộ như vô tình hỏi đến.
Người nghe nếu có ý, sẽ đã ở lúc chạm mặt chuyên môn “Vô tình” trả lời một chút về vấn đề kia.
Như vậy đã nói lên hai nhà đều có ý, sẽ tìm người ở giữa đứng ra làm mai mối nói vun vào.
Tuy rằng thái tử tôn quý, lại có thể là tân hoàng đế tương lai, nhưng Tần Nguyên Quân cảm thấy nếu Tô đại tiểu thư không có gả cho hắn làm thái tử phi, vậy chính mình có quyền nghĩ biện pháp theo đuổi nàng ấy.
Hơn nữa Tô tiểu thư là loại hình nữ tử hắn ái mộ, đoan trang tao nhã, điềm đạm nho nhã nội liễm, không tùy tiện không điệu bộ......
Tóm lại hắn thích loại hình nữ tử như thế.
Nếu là lúc trước chưa gặp qua, hắn sao cũng được, nhưng hiện tại đã gặp, thì nói cái gì cũng sẽ không tùy tiện bỏ cuộc.
Thái tử hừ một tiếng,“Đợi lát nữa hẹn gặp ở trường đấu!”
Nói xong đi nhanh vào lều tạm thời vì hắn mà dựng lên để thay y phục.
Tần Nguyên Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ tiễn hắn đi ra ngoài.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư về tới Hoa Xuân uyển, trò truyện trong chốc lát, liền ở trong phòng nghỉ ngơi.
Tô Mạt có chút lơ đãng, muốn đi xem trận đấu môn mã cầu, lại không muốn bỏ lại mặc kệ tỷ tỷ.
Từ lúc ở sân huấn luyện đung phải thái tử, tâm tình nàng tựa hồ lại sa sút.
Tuy rằng Tô Mạt kiếp trước không chưa từng hẹn hò yêu đương, đời này cũng chưa thất tình qua, không hiểu có tư vị ra sao.
Nhưng có đọc sách vẫn hơn, trong đám bạn có người hẹn hò yêu đương, có người thất tình đều sẽ chia xẻ cùng nàng, cái loại cõi lòng suy tính thiệt hơn này, không phải kiểu đau đến tận xương tủy, thì lại như là nước nóng nấu ếch vậy.
Như là bị một cơn sương mù bao vây lấy, làm cho người ta tâm tình cuồn cuộn hỗn độn, dù thế nào cũng không cởi bỏ được.
Có một loại mây mù dày đặc nhìn không tới con đường mê man phía trước, trái tim đau khổ giãy dụa, không chiếm được sự đáp lại, nhìn không tới ánh mặt trời, làm cho tâm tình người ta sút kém, tinh thần hậm hực.
Cái gì cũng không muốn làm, nhìn thấy xung quanh đều là cảm xúc bi quan.
Cảnh xuân tươi đẹp, nàng sẽ nói cảnh xuân đến, u oán như biển.
Mưa xuân thấm ướt vạn vật, nàng sẽ nói là vũ hoành phong cuồng tam nguyệt mộ, hà kế lưu xuân trú (mưa đập gió tạt cuối tháng ba, hà tất gì phải làm cho mùa xuân đứng lại).
Tóm lại thời điểm bị tổn thương, nhìn cái gì cũng đều là bi thương.
Người khác cứng rắn muốn chọc ghẹo nàng vui vẻ, nàng lại sẽ nhìn vào khuôn mặt tươi cười của người khác mà rơi lệ.
Tô Mạt nhớ rõ một cô bạn thân đã nói qua ,“Lúc thương tâm, ở trong cảnh tượng náo nhiệt nhất, lệ rơi đầy mặt, cái loại tư vị này, là loại bạn không sao hiểu được.”
Nàng là không thể cảm nhận lĩnh hội được, cũng không muốn lĩnh hội nó.
Nàng không muốn để chính mình thành không ốm mà rên khó gió than mưa, người thương thu khóc nguyệt, nàng hy vọng tỷ tỷ cũng không phải loại đó.
Nhân sinh vốn là ngắn ngủi đau khổ, nếu còn muốn bỏ ra nhiều thời gian như vậy để bi thương, chính là tự kiếm chuyện đào bới ra sự bi thảm của chính mình.
Vậy nàng không phải bi thảm, mà chính là tự gây tự chịu mà thôi!
Nàng thấy tỷ tỷ ngồi ở cạnh cửa sổ, một tay chống má, nhìn lên chậu hoa mẫu đơn ở phía trên bên ngoài cửa sổ trong gian phòng ấm, tâm trạng muốn đi xem trận đấu một chút cũng không có.
Tuy rằng nàng thật sự rất muốn biết Tần Nguyên Quân có thể đánh thắng được thái tử hay không.
Dù sao, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu nha.
Lúc này, cho dù nàng cùng Tần Nguyên Quân không quen biết, thậm chí có chút hiểu lầm nhỏ, vậy nàng cũng ủng hộ hắn.
Đối thủ của hắn chính là kẻ địch của nàng rồi!
Lại không biết trải qua bao nhiêu thời gian, mặt trời lặn về hướng tây, ánh sáng màu vàng phủ kín sân nhà.
Ngoài cửa sổ bụi hoa phong lan đón gió phấp phới.
Lúc này bên ngoài có người trở về, bọn người Kim Kết lập tức nói:“Tam tiểu thư đã trở lại.”
Tô Mạt vội đi đón, Tô Hinh Nhi được nha đầu dìu tiến nhanh đến, vẻ mặt phẫn nộ nói:“Hơi quá đáng, ai người nào đó, hắn sao có thể xấu xa đến thế!”
Trong lòng Tô Mạt trầm xuống, lập tức đoán được tình huống không ổn, quả nhiên khẩu khí Tô Hinh Nhi thở hổn hển, ngồi ở bên dưới cửa sổ nói:“Trận đấu rất kịch liệt, lúc gần như Tần công tử cơ hồ muốn thắng rồi, kết quả liền bị người ta ***ng phải, ngã xuống ngựa, còn bị dẫm vào *** một cái. Khẳng định xương cốt đều bị gãy đứt!”
Đại tiểu thư biến sắc, đồng tử co rút lại, không khỏi khẩn trương lên,“Thật sao?”
Tô Hinh Nhi gật đầu, nói văng nước miếng:“Đúng vậy nha, ta tận mắt nhìn thấy. Hai đội ai cũng rất lợi hại, tấn công phòng thủ qua lại. Ai biết lúc thời điểm mấu chốt Tần công tử bị thương. Ta đều thấy hắn bị hộc máu .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc