Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 344

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt nhón chân từ hàng rào dâm bụt cao hơn nửa người nhìn qua , thấy Tần Nguyên Quân đang đi cùng đồng đội ,bên cạnh còn có nhị ca nàng cùng Từ Thiểu Khôn và một thanh niên lạ mặt . Nhìn thấy Tô Mạt , Tô Việt liền hướng nàng nháy mắt , vẫy tay : “Muội muội , lại đây !”
Tô Mạt bĩu môi , Tần Nguyên Quân liền quay đầu , vừa nhìn thấy Tô Mạt lập tức xoay người chạy đến.
Nhưng đến lúc chạy đến trước mặt các nàng hắn lại thả chậm tốc độ.Lúc nãy là do xúc động , còn giờ hắn lại không biết nói gì , hơn nữa …
Thân ảnh tinh tế kia thoạt nhìn giống như một thân sen xanh mát ngự giữa hồ lơ đãng phát ra hương khí khiến người say mê .
Đứng chung một chỗ với người tính tình trẻ con như tô Mạt , nàng toát lên vẻ trầm tĩnh mà đoan trang , thanh thuần cao quý cùng một phần trầm ổn không nên xuất hiện ở tuổi này cuốn hút hắn không thôi.
Cảm giác Tô Mạt muốn dừng lại , đại tiểu thư gắt gao cầm lấy nàng , thấp giọng nói:“Đi mau!”
Tô Mạt ai nha một tiếng : “Chân muội ! ”
Đại tiểu thư lo lắng xem xét , Tô Mạt vờ nắn nắn chân một chút, Tần Nguyên Quân liền chạy tới : “Không có việc gì đi ?”
Nói xong hắn liền ngồi xổm xuống , muốn nhìn chân Tô Mạt.
Đại tiểu thư biến sắc , thanh âm đột nhiên sắc bén hẳn lên : “Ngươi muốn làm gì ?”
Tần Nguyên Quân ngẩn ra , tay dừng giữa chừng , xấu hổ cười cười , vội đứng dậy : “Nếu trẹo chân ,ta có thể xem giúp , miễn cho......”
“Cám ơn ngươi đã có tâm !” Đại tiểu thư lạnh nhạt .
“Mạt nhi , muội đau lắm không ? Có thể đi được hay không ? Nếu không được ta sai mama cõng muội .”
Tô Mạt tâm can run rẩy , nàng là giả bộ nha, nàng biết Tần Nguyên Quân đây là bệnh nghề nghiệp, không phải thật sự muốn nhìn chân nàng .
Nàng quên mất ở thời đại này nữ nhi không thể để nam nhân nhìn thấy chân mình , còn Tần Nguyên Quân lại mắc bệnh nghề nghiệp.
Cho nên làm cho đại tiểu thư rất tức giận, tưởng rằng hắn là đăng đồ tử muốn khinh bạc nàng , nàng vội nói : “Tần công tử thường luyện đấu cầu , chắc thường hay chữa trẹo chân cho người khác nên quen , đa tạ công tử có ý giúp đỡ .”
Tần Nguyên Quân cảm kích Tô Mạt giúp hắn giải vây . Hắn thường nghe bằng hữu kể về nàng cấp nàng giải vây,vốn cảm thấy thực mơ hồ , cứ tưởng nàng phải là lớn lắm , không nghĩ tới hôm nay gặp mặt mới biết nàng chỉ là một tiểu cô nương chừng mười một , mười hai tuổi thậm chí không chừng còn nhỏ hơn nữa .
Nàng vẻ ngoài thanh tú , đôi mắt sáng ngời tràn ngập trí tuệ - một đôi mắt biết nói , dáng người nhỏ xinh không khác nào con 乃úp bê của tiểu muội nhà bên , một con 乃úp bê mang theo sự sống , sự linh động hiếm có .
Nhớ đến biểu hiện nhiệt liệt trên đài của nàng , hắn bất giác cười rộ lên lộ ra hàm răng đều như bạch ngọc , trên gương mặt còn hai lúm đồng tiền nho nhỏ cùng đôi mắt to đen bóng , càng nhìn càng suất khí .
“Ngươi nếu chỉ trặc sơ sơ , hay là tới đây ngồi một lát , thoa thêm chút thuốc mỡ sẽ nhanh khỏi . Nếu nặng ta sẽ cho người dùng kiệu đưa ngươi trở về .”
Tô Mạt nhìn thoáng qua , lại nhìn xem tỷ tỷ, thấy nàng hết sức lo lắng , liền lắc đầu : “ Chỗ của các ngươi không cho người ngoài vào , không tiện cho lắm .”
Tần Nguyên Quân không dám nhìn đại tiểu thư, vừa thấy nàng, hoặc là lúc nàng nhìn hắn , hắn đều mặt đỏ tim đập , chân tay luống cuống, khẩn trương muốn ૮ɦếƭ .
Nhưng với Tô Mạt thì khác , Tô Mạt thực thích môn cầu trường cũng hợp tính hắn , hệt như một tiểu muội muội .
Xa xa trận đấu truyền đến tiếng đàn du dương cùng tiếng hát uyển chuyển :“Phương bắc có giai nhân, di thế mà độc lập, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc......”
(Phương Bắc có người đẹp,
Đẹp tuyệt thế mà còn đơn chiếc,
Quay nhìn một lần làm nghiêng thành,
Quay nhìn lần hai thì nghiêng nước. )
Tần Nguyên Quân đương ngẩn ngơ thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa tiếng hằng nga tiên tử : “ Vậy làm phiền Tần công tử, chúng ta chỉ ngồi bên cạnh một lát là tốt rồi.”
Tần Nguyên Quân cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm , Tô Mạt ho khan một tiếng , hắn mới hồi phục tinh thần , bèn mời nhóm người Tô Mạt qua hàng rào , còn hắn vội vàng dọn dẹp , bày thêm đệm ngồi .
Tô Mạt liếc qua thấy nào là yên ngựa , còn có sách vở .
Tần Nguyên Quân tự mình dùng khay bưng trà cùng hoa quả điểm tâm đến.
Bọn họ là dội cầu trường của hoàng gia , đãi ngộ vô cùng tốt , những điểm tâm này tất cả đều là ngự dụng ban thưởng xuống .
Xa xa , các đội viên muốn qua đây ngồi tiện thể trêu đội trưởng vài câu đều bị phó đội trưởng trừng , vội vàng chạy mất .
Tô Mạt lớn tiếng kêu : “Cố lên a!”
Tần Nguyên Quân cười nói:“Mạt nhi thực thích môn cầu trường nhỉ .”
Nghe hắn vừa mở miệng đã thân thiết như vậy , đại tiểu thư hơi hơi nhíu mi , nhưng cũng chưa nói cái gì , dù sao muội muội của mình vốn đáng yêu , được người người ưa thích cũng không có gì không tốt .
Tuy rằng chỉ nói mấy câu nàng cũng có thể nghe ra Tần Nguyên Quân đối muội muội không nham hiểm Vương Mai Lâm , cho nên cũng liền nhẹ nhàng thở ra .
Tô Mạt cao hứng phấn chấn nói:“Đương nhiên thích , ta thích thiệt nhiều cầu đâu , bóng rổ , bóng đá , bóng bàn, bi da cầu lông, tennis , bóng chuyền......”
Nàng một hơi nói một đống cầu, mọi người đều sửng sốt, Tô Mạt nuốt nuốt nước miếng , cúi đầu uống trà che dấu luống cuống.
Tần Nguyên Quân cười nói:“Ngươi nếu thích, lần khác cùng tới đây chơi . Ngũ điện hạ, Tống Kinh Lịch bọn họ trước kia cũng thường xuyên tới .”
Hắn biết Tô Mạt ở ngự thư phòng , khá thân với Hoàng Phủ Giác cùng Tống Kinh Lịch .
Tô Mạt sợ có người phản đối, lập tức ςướק nói:“Tốt! Chừng nào có thời gian ta sẽ tới .”
Nàng nghĩ xem nên tổ chức đội cầu nữ như thế nào .
Cái gì cầm kỳ thi họa , thi từ ca phú , chơi cờ đánh đàn nữ hồng cái gì , nàng liền ứng phó một chút, dù sao nàng đối với danh hiệu tài nữ không có hứng thú , lại càng không muốn người kinh thành bàn tán nhiều về nàng .
Nàng chỉ muốn người nhà bình an , cùng Hoàng Phủ Cẩn cảm tình thuận lợi, sau đó được làm những gì mình thích .
Nàng cần kiếm đủ tiền để xây dựng lực lượng , chỉ có cách đó nàng mới có tự do .
Lần thi làm điểm tâm này là Tả phu nhân muốn , tuy nàng không biết vì sao Tả phu nhân yêu cầu như vậy , nhưng có liên quan đến việc hợp tác của mình cùng Trầm gia .Nàng cần phải cố hết sức .
Tần Nguyên Quân vừa nghe nàng nói , liền hỏi nàng có biết cưỡi ngựa không , lại nhìn dáng người nàng ước lượng , nói sẽ giúp nàng chuẩn bị đồng phục .
Vừa xong chuyện này , hắn lại tiếp sang chuyện khác : “ Mạt nhi , lần sau muội tới nhớ dẫn theo nhóm người Tề vương điện hạ của muội đến đây đi , nghe nói ngài ấy chơi bóng phi thường tốt , chính là không cơ hội cùng nhau luận bàn .”
Tô Mạt nghe hắn nói “Tề vương điện hạ của muội ” nhịn không được cười ngọt ngào , trong lòng thực hưởng thụ , ấn tượng đối Tần Nguyên Quân ngày càng tốt .
Nguyên lai Tĩnh thiếu gia còn có thể đánh môn cầu trường đâu , nam nhân vận động giỏi là nam nhân tối suất khí !
Lòng nàng vui như hoa nở , ngoài mặt lại rụt rè nói:“Không biết được , để ta hỏi xem khi nào hắn rảnh . ”
Trò chuyện một lát , nàng nói :“Cám ơn Tần công tử, chúng ta cần phải trở về, tỷ tỷ của ta hình như không thoải mái.”
Đương nhiên , nguyên nhân làm tỷ tỷ nàng không thoải mái ở ngay trước mắt.
Tần Nguyên Quân lập tức thân thiết nhìn nàng , cũng không dám tùy tiện nói chuyện .
Đại tiểu thư đứng lên , Tô Mạt lập tức nhảy xuống , đỡ nàng.
Đại tiểu thư liếc nàng : “Chân không có việc gì đâu nhỉ ?”
Tô Mạt cười hắc hắc , chạy đến đón Kim Kết cùng nhóm nha đầu bà tử vừa tới nơi .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc