Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 342

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Ngay cả tranh đấu kịch liệt trên khán đài cũng không gây cho hắn chút xíu hứng thú nào .
Tô Văn Nhi gọi hắn lại : “ Thất điện hạ , ngươi không phải đi mật báo đó chứ ?”
Hoàng Phủ Giới nhíu mi, cả giận : “Ngươi mới mật báo, đừng đến phiền ta.”
Tô Văn Nhi nhướng mày cười , nhẹ giọng nói:“Đùa ngài thôi , thất điện hạ trời sanh tính thẳng thắn, lại hết lòng tuân thủ hứa hẹn, làm sao có thể mật báo . Như vậy , ngươi cũng không biết Mạt nhi bọn họ muốn làm cái gì ?”
Hoàng Phủ Giới biến sắc, dùng sức lắc đầu.
Tô Văn Nhi cười lạnh , tên ngốc này có cái gì đều viết ở trên mặt , nhìn mặt hắn là biết Tô Mạt cũng làm bánh kem rồi .
Giờ chắc hắn đang rối bời đây
Nàng cười cười , đắc ý dẫn người đi.
Lúc tiểu nha đầu thông báo có nhị tiểu thư cầu kiến , Tô Mạt H**g phấn đến nhảy dựng lên , vỗ tay liên tục . Môn cầu trường này đánh quá hay , nhìn sướng mắt .
Hai đội tuyển thủ , một đội hồng y, một đội hắc y, người người tinh thần hăng hái , suất khí , thân thể mạnh mẽ, dáng người cân xứng.
Quả thực là hai đội nam người mẫu siêu cấp nha!
Nhất là một vị trong đội hồng y , khoảng mười tám , mười chín tuổi , ngũ quan tuấn lãng nội liễm, động tác lưu loát mạnh mẽ, hơn nữa quanh thân bao phủ một loại khí chất cao quý , tao nhã , thoạt nhìn phi thường không tầm thường , cho dù phải đứng chung với các vị hoàng tử cũng không chút nào kém cạnh .
Tô Việt thấp giọng nói khẽ vào tai Tô Mạt :“Người nọ chính là đại công tử của Tần gia , Tần Nguyên Quân , còn nữa , tiểu muội , tuy có người gấp cưới ngươi , ngươi nên thu liễm chút , không thể quá phóng túng.”
Tô Mạt vừa thấy đấu cầu là thu không được , tật xấu này từ lúc nhỏ hay đi theo gia gia đã dưỡng thành rồi , lúc đó nàng theo gia gia vào bộ đội , có trận bóng rổ hay bóng đá nào nàng tuyệt dối không bỏ qua . Hơn nữa nàng còn phát hiện soái ca rất giỏi , tiểu nha đầu be bé ngồi trên cổ gia gia vỗ tay hô ca ca thực suất.
Tô Mạt bĩu môi , bởi vì vô cùng H**g phấn mà nghẹn khuất , xem cầu không được hô to , khác gì có đồ ăn trước mặt , bụng đói ba ngày ba đêm mà không được ăn đâu , không thú vị chút nào .
Tô Việt túm ống tay áo của nàng, nhìn trộm đại tiểu thư : “ Nếu Tề vương điện hạ biết ngươi thích xem nam nhân khác như vậy , hắn ăn phải dấm , chúng ta cũng không cứu ngươi được .”
Tô Mạt quệt miệng : “ Chán ghét , Tĩnh ca ca mới sẽ không giống như ngươi đâu , về sau ta thường dẫn tẩu tử đi nhìn nam nhân khác , tức ૮ɦếƭ ngươi .”
Lúc này nhị tiểu thư vào tới , thỉnh an cùng hỏi thăm nhóm người lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn nàng : “Nhị nha đầu như thế nào có rảnh lại đây a ?”
Nhị tiểu thư vội nói :“Tổ mẫu ở trong này, cháu gái sao có thể không qua đâu .”
Lão phu nhân cười cười , cho nàng ngồi xuống . Nàng nhìn lướt qua , Tô Hinh Nhi trừng mắt với nàng , đại tiểu thư cùng Tô Mạt không hề quay qua nhìn nàng một cái .
Lúc này Tô Mạt đứng lên hô :“Mau , mau , cho ngựa đuổi theo đi , tấn công phía dưới hắn , đánh vào chân ngựa , thắng ! ”
Trên này nàng nói liên tục , dưới kia hồng y tiểu tướng phối hợp cũng thiên y vô phùng , động tác cùng với lời nàng nói hầu như tiến hành cùng lúc , quả cầu xoay tròn bay lên cao thẳng một đường phi thẳng vào lỗ tròn trên tấm ván gỗ ở cầu môn đối phương , cầu vào .
Tô Mạt H**g phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên , giữa sân trận đấu kịch liệt , người xem ở bốn phía trên khán đài ngoại trừ các phu nhân cùng tiểu thư đặc biệt rụt rè , những người khác tất cả đều dị thường H**g phấn , tiếng hoan hô như sấm dậy .
Ban đầu môn cầu trường có rất nhiều quy tắc : không được tùy tiện tấn công đối thủ , không được tấn công ngựa đối phương nhưng về sau cảm thấy như vậy thực không hợp lý , các tuyển thủ bị động rất nhiều nên dần dần sửa lại , cần phối hợp đồng bộ giữa công và thủ , thể hiện rõ khí khái nam nhi .
Đối với người mê bóng như Tô Mạt mà nói là phi thường hợp ý .
Khi nàng xem đá bóng , câu cửa miệng là phải có dấu hiệu phạm quy !
Gia gia của nàng cũng gật đầu tán thưởng
Nàng như nhớ tới khoảng thời gian trước cùng gia gia ngồi trên khán đài , cùng la to cỗ vũ .
Lúc này nam nhân vận hồng y tên Tần Nguyên Quân đột nhiên ghìm ngựa , giơ gậy trong tay hướng phía nàng vẫy vẫy .
Tô Mạt lập tức hướng về phía thần tượng liều mạng vẫy tay đáp lễ .
Tô Việt vội vàng kéo tay nàng, nếu không mọi người xem cầu chắc chắn sẽ gào to , nàng thật là...... Một chút hình tượng cũng không có , nếu không phải có người muốn cưới , sợ là chẳng ai dám lấy .
Hơn nữa, giọng của nàng còn lớn đến dọa người .
Không tưởng tượng được tiểu nha đầu ngày thường giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu khi rống lên lại khủng khiếp đến như vậy .
Tô Việt nghe mà lùng bùng lỗ tai .
Trách không được tại sao đại tiểu thư lại chủ động không ngồi gần Tô Mạt , chắc nàng ta đã biết từ sớm .
Nhìn tới nhìn lui , ngay cả Kim Kết cũng trốn ở góc xa , hắn trừng mắt nhìn Kim Kết , chỉ chỉ Tô Mạt.
Kim Kết che miệng ha ha cười , nàng cố ý tránh mà , còn phải nhờ nhị thiếu gia trông chừng tiểu thư đâu.
Nhị tiểu thư nghe Tô Mạt la to không có một chút phong phạm thục nữ không chút nào thục nữ thì nhíu mi , đối lão phu nhân nói : “Lão tổ mẫu , Mạt nhi muội muội......”
Nhị tiểu thư nghe Tô Mạt la to không có một chút phong phạm thục nữ không chút nào thục nữ thì nhíu mi , đối lão phu nhân nói : “Lão tổ mẫu , Mạt nhi muội muội......”
Lão phu nhân làm như thực bất đắc dĩ , nhăn mày : “Ta cũng đang đau đầu đây, nàng ta la lớn vậy làm gì không biết ? Ai cũng quay lại nhìn nàng .”
Nhị tiểu thư một bộ vì người nhà suy nghĩ, bộ dạng vô cùng đau đớn : “Lão tổ mẫu, Văn Nhi cũng là vì muốn tốt cho muội muội , dù sao đây là ở bên ngoài , Mạt nhi cũng nên ......”
Nàng chắc chắc lão phu nhân luôn lấy gia tộc làm trọng , xem danh dự quý hơn tính mạng tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì kẻ nào làm bại hoại gia phong .
Tô Mạt như vậy, khẳng định sẽ bị lão phu nhân ghét bỏ .
Lão phu nhân quả nhiên nhíu mi, làm như có điểm tức giận : “ Nha đầu kia càng ngày càng thô lỗ !”
Nhị tiểu thư lập tức khuyên giải.
Nói trong chốc lát , lão phu nhân hỏi : “Ngươi không cần trở về hầu hạ? Đã đi theo Hoàng quý phi , cần biết tiến thối.”
Nhị tiểu thư vừa nghe , tưởng lão phu nhân quan tâm nàng , nàng lập tức lộ vẻ khó xử : “Cháu có chuyện ......”
Lão phu nhân cười cười,“Ngươi cũng là cháu gái ta , có chuyện cứ nói, chẳng lẽ ta không quan tâm ngươi sao ?”
Nhị tiểu thư lập tức cười rộ lên : “Tổ mẫu , Văn nhi nhớ rõ ngài từng nói qua một loại điểm tâm thập toàn thập mỹ , cháu cũng muốn học để tham gia trận đấu do quý phi nương nương đề ra . ”
Lão phu nhân bất động thanh sắc , đuôi lông mày khẽ nhíu : “Này nha......”
Nhị tiểu thư nhìn sắc mặt nàng , lập tức càng thêm cung kính nói nàng một lòng vì Tô gia , cũng là muốn làm cho Tô gia nở mày nở mặt .
Lão phu nhân nhìn nàng :“Nha đầu, lão tổ mẫu cũng có câu muốn nói với ngươi. Ngươi sở dĩ có thể được quý phi nương nương ưu ái, đó là bởi vì ngươi họ Tô . Ngươi nên chú ý, đừng để người biến ngươi thành quân cờ .”
Nhị tiểu thư lập tức thề thốt :“Tổ mẫu , Trong lòng cháu chỉ có Tô gia , cháu thề !”
Lão phu nhân ừ một tiếng : “Ngươi nhớ rõ là tốt rồi.”
Nàng liếc Trương mụ : “ Ngươi đi đem phương thức nói rõ cho nhị tiểu thư.”
Trương mụ không vui nhưng cũng dám cãi lão phu nhân , liền đi xuống .
Giữa sân trận đấu ngày càng gay cấn, âm thanh ủng hộ không ngừng , Tô Mạt cổ họng cơ hồ muốn ách , còn không chịu nghỉ tạm , nàng liếc nhìn nhị tiểu thư một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc