Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 341

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng luôn như khối ánh sáng, chiếu rọi người khác, không cho phép người khác nhìn thấy sự ảm đạm của nàng.
Tô Mạt vừa chỉ chỏ biểu diễn cẩn thận một hồi, đem công nghệ làm bánh nói ra kĩ càng, điều này nàng có được là nhờ trước đây có nhà cô bạn chiến hữu mở tiệm bánh ngọt, nàng có một thời gian muốn có tiền đi ra ngoài thám hiểm cùng bạn bè, cha mẹ cùng ông nội ngoài ý muốn là nhất trí phản đối, nàng đành phải đi qua nhà chiến hữu làm công.
Dựa vào cá tính thích ham học thích tìm hiểu ra ngô ra khoai những thứ mới mẻ thú vị, làm bơ đương nhiên không thành vấn đề, bánh kem do nàng làm ra, có thể sánh bằng siêu cấp sư phụ làm ra ấy chứ, đồng thời lại có rất nhiều sự phát huy thêm vào -- đương nhiên cái loại phát huy này khách hàng người ta liền cự tuyệt !
Tuy rằng cuối cùng kì thám hiểm của nàng đi không thành, tiền kiếm được cũng bị mẹ tịch thu, nhưng công nghệ làm bánh ngọt lại học xong.
Sau khi nghe xong, Hoàng Phủ Giác nói,“Có chút giống với cách làm sữa đặc, tô điểm sơn, nhưng...... lại không giống hoàn toàn. Cần trắng như tuyết...... Còn cần nhưỡng (men) rượu trái cây......”
Đụng phải ánh mắt tự tin của Tô Mạt, hắn cũng không nghi ngờ nữa,“Ta đây đi chuẩn bị nguyên liệu.”
Kim Kết vội hỏi:“Tề vương điện hạ đã đi rồi.”
Hoàng Phủ Giác đứng dậy,“Nhị ca chỉ sợ bị tìm không được đầy đủ, ta đi giúp giúp hắn.”
Dù sao Hoàng Phủ Cẩn không được sủng, hơn nữa muốn thu thập nhiều sữa bò như vậy liền có chút khó khăn, dù sao Đại Chu không phải là quốc gia mỗi ngày đều sử dụng sữa bò, cho dù có cũng là học theo người Hồ phương bắc dùng.
Trận đấu giữa nữ hài tử với nhau, hai ngày nữa mới thi, dù sao cũng cần thời gian chuẩn bị, mà hai ngày này chính là ngày nở mày nở mặt của nhòm thanh niên.
Buổi trưa trên yến hội, hoàng đế cùng nhóm triều thần nói cười vui vẻ, dương dương tự đắc, vài vị phi tần âm thầm phân cao thấp, ngay cả các vị quan có dẫn theo các phu nhân cũng không có thoải mái giống buổi sáng, đều rất ý tứ.
Lúc này đi sai một nước, đều là đòn trí mạng.
Nhóm thiếu niên càng vô tâm vô tư, bởi vì buổi chiều môn cầu trường chính là thời cơ bọn hắn đại thi triển thân thủ.
Đội mã cầu của hoàng gia, kỳ thật chính là các huynh đệ nhà huân quý ( những gia tộc có công với triều đình), bọn họ không thể tham gia khoa cử, chỉ là dựa vào sự che chở của hoàng đế, bất đồng với lớp công tử của quan lại trong triều.
Bọn họ vẫn phải tham gia khoa cử.
Điều này cũng là sự khác biệt giữa huân quý cùng quan viên xuất thân từ khoa cử.
Tô Mạt đi theo lão phu nhân ngồi ở vị trí Lễ bộ quy định Tô gia được ngồi vào, cũng không có đi tới trước mặt hoàng đế góp vui.
Bởi vì hoàng đế cố ý sắp người của Tống gia ngồi cùng hắn, mặt khác còn có vài vị trưởng công chúa, hắn vốn có hai huynh đệ, năm đó đều ở trên chiến trường hy sinh bảo vệ triều đình.
Vài người con cháu của bà con xa được đón tới, ban cho tước lộc, ở tại kinh luôn, nay cũng đi theo bên người hắn, chính là tựa hồ cũng không đủ thông minh, nên không được sủng ái.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác đi chuẩn bị những thứ Tô Mạt cần, cho nên đều không tham gia, Tống Ngũ cùng vài tên bằng hữu kia cũng không có tham dự......
Hoàng Phủ Giới nhìn thấy Tô Mạt bọn họ, lập tức liền đứng dậy muốn tới chỗ nàng, hoàng quý phi trừng mắt liếc mắt một cái, hắn đành phải ngồi lại xuống.
Nhị tiểu thư cùng Tống Dung Miên vẫn ngồi hầu hạ ở phía dưới hoàng quý phi, nàng mím môi cười, nói với hoàng quý phi “Nương nương, thất điện hạ trời sanh tính tình hiếu động, cứ nhưu vậy bó buộc điện hạ cũng không ổn. Không bằng cứ để cho điện hạ tùy ý chơi đùa.”
Hoàng quý phi lặng lẽ liếc hoàng đế, hắn đang cùng Tả tướng nói chuyện, vẻ mặt không khí vui mừng, bộ dáng hết thảy thân mật khăng khít.
Mà Lương phi thì hơi nghiêng đầu, tựa hồ muốn nghe điều gì đó.
Nàng khẽ hừ một tiếng, nhị tiểu thư lập tức biết nàng ta đang lo lắng cái gì, bèn nói với Hoàng Phủ Giới:“Thất điện hạ biết chúng ta làm bánh kem, cũng sẽ không nói cùng người khác nghe.”
Sau đó cười nói với Hoàng Phủ Giới,“Thất điện hạ, ngươi đi nhìn xem ngũ điện hạ bọn họ muốn làm cái gì? Nhưng đừng nói cho chúng ta biết nha.”
Hoàng Phủ Giới bĩu môi trừng mắt khinh thường nhìn nàng một cái, thấy hoàng quý phi tựa hồ đồng ý , liền đứng dậy, vội vàng đi.
Tô Văn Nhi trên mặt lộ ra một tia đắc ý, quay đầu cùng Tống Dung Miên nói giỡn.
Tống Dung Miên lại tựa hồ có chút không yên lòng.
Hoàng quý phi lấy ra chiếc gương nhỏ, mở ra, lộ ra thấu kính sáng như tuyết, soi dung mạo trang điểm của mình trong gương.
Lén lút dùng chỉ một chút hương phấn loại cực phẩm dính trên đầu ngón tay nhẹ nhàng chấm lên đáy mắt cùng khóe mắt, nữ tử có tuổi, sao có thể mãi như là thiếu nữ đôi mươi, tuy rằng thoạt nhìn có cái bộ dáng kia, trong xương cốt thì lại không được như vậy.
Làn da nếu không ra chất nhờn thì cũng là bị khô nẻ.
May nhờ có hương phấn, kem bôi…loại cực phẩm ở Hương lâu dùng, cải thiện rất nhiều, cho nên hoàng quý phi mới vội vã như vậy kêu Tô Văn Nhi đi Hương lâu chọn hàng.
Nàng đã phòng bị rất nhiều, nhưng vẫn định kì đi mua hàng.
Chút phấn Hương Vân kia nhẹ nhàng chấm lên, sắc mặt lập tức sáng ngời, làn da càng phát ra vẻ tinh tế trong sáng, khiến cho dung mạo rạng rỡ.
Đuôi mắt nàng liếc Lương phi một cái, hừ, muốn đấu sao!
Nàng không đổi nước hoa với Lương phi , lúc trước nàng còn để dành lại một ít .
Nhìn vết nhăn trên khóe mắt Lương phi thì biết , có nước hoa nào che khuất được đây ?
Mình không phải cũng theo đuổi mùi hương tinh tế , nhã mà không tầm thường còn gì .
Lương phi tự nhiên lập tức hiểu ý , chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng , sau đó lơ đãng giơ lên khăn tay , một cỗ hương khí làm người ta không thốt nên lời tản ra , tao nhã mà không tiếng động lan trong không khí .
Hoàng đế đang cùng tả tướng trao đổi cũng phải dừng lại , hướng nàng mỉm cười , khóe mắt đong đầy tình ý .
Lương phi khẽ cắn môi dưới , liếc hắn một cái , thản nhiên cuối đầu thưởng trà .
Tay Hoàng quý phi run lên , tức giận đến mức muốn cầm gương trong tay ném qua , lại nghe tiếng Lương phi mai mỉa : “Gương càng sáng , càng có thể chiếu rõ những gì bản thân muốn biết , còn chiếu ra cái gì thì , ai …”
Nồng đậm châm chọc làm cho Hoàng quý phi nhất thời giận dữ , trừng mắt nhìn qua , đã thấy Lương phi hơi hơi bĩu môi , tay cầm một bình nước hoa sáng lóa giống với gương mình cầm như đúc .
Bình này là lễ vật của Tô Mạt do nể mặt Hoàng Phủ Quyết tặng Lương phi.
Nàng từng tặng Hoàng quý phi gương nên sẽ không chế ra chiếc thứ hai , làm thành bình đựng nước hoa thì ai có thể soi mói nữa .
Bình cao cỡ bàn tay cũng không nhỏ hơn so với gương Hoàng quý phi đang giữ .
Hoàng quý phi hừ lạnh một tiếng , lại cười nói : “Muội muội cảm thán làm gì? Chúng ta cũng già rối , nhìn bọn nhỏ kìa , trận đấu này thật làm người ta mong mỏi nha . ”
Hừ, bất quá là nữ nhân lão hóa , còn tưởng mình là giai nhân mười sáu chắc ?
Cũng không nhìn lại xem con mình lớn cỡ nào ?
Nàng ta sao có thể so với những phi tần mỹ nhân mơn mởn trong hậu cung đây ?
Lương phi giơ giơ lên mi : “Ai nói không phải đâu , nữ hài tử như Mạt nhi , thế gian ít có , ta thật không nghĩ ra có ai còn lợi hại hơn nàng ta nữa ? Nhưng là đừng có mọc ra một sự kiện nào đó chứ .”
Nàng nói xong xoay người , che miệng cười khẽ , sau đó quay đầu nhìn cầu trường , một bộ không bàn tiếp .
Tô Văn Nhi ngồi sau các nàng , tự nhiên nghe được rõ ràng, nàng cười lạnh , muốn xin ý kiến Hoàng quý phi , liền đi ra ngoài.
Nàng nâng gót sen , dẫn theo hai cung nữ qua chỗ Tô gia , trên đường gặp Hoàng Phủ Giới mặt mày ủ ê ,vội vội vàng vàng, cuối đầu đi thẳng .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc