Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 338

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhưng Vạn Xuân uyển đề phòng sâm nghiêm , người ra vào đều bị kiểm soát gắt gao không cho người ngoài tùy tiện ra vào , các nhà đều tự chịu trách nhiệm về gia nhân hoặc người mình thuê tới . Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ phải gánh tội nặng nề .
Cho nên các đương gia chủ mẫu luôn tùy thời tùy lúc ngàn dặn vạn dò gia nô , tuyệt đối không thể có một chút sai sót nhỏ nào .
Vầng thái dương từ phía đông chậm rãi vươn lên trên ngọn ngô đồng , tỏa hơi ấm dịu dàng giống như nữ nhân mới lớn , mang theo vài phần **** thẹn thùng .
Hoa ngô đồng nở tím dưới ánh mặt trời thanh lệ vô cùng , chim chóc đua nhau hót vang chào mừng ngày mới.
Ngày đầu tiên an bài cũng không khẩn trương cho lắm , mọi người tụ hội thưởng hoa , uống R*ợ*u , phẩm trà .
Bàn ghế được sắp xếp ở hành lang cùng những chỗ trống trong đình , trên bàn bày đầy những trà cụ , bầu R*ợ*u bằng sứ , vàng bạc tinh mỹ quý giá , các thứ điểm tâm rực rỡ muôn màu .
Ở trên bàn của hoàng đế , hoàng quý phi cùng với những trọng thần còn dùng khay chân cao bày biện các loại trái cây tươi mới : táo , tuyết lê , quýt mật , dưa gang , sơn tra , xoài , đu đủ, chút ít nho , anh đào , chắc những hoa quả được trữ trong hầm băng .
Tô Mạt đánh giá qua một lượt , những trái cây đó hầu hết đều được chọn từ những hoa quả tươi ngon nhất từ năm ngoái để dành lại để đến cuối năm hoàng gia có mà dùng , ở những gia đình bình thường cơ hồ không thấy đến .
Hơn nữa để giữ cho chúng luôn tươi ngon có thể thấy được kì công đến chừng nào .
Bất quá những trái cây bày biện hôm nay chỉ sợ cũng là để phô trương thanh thế cùng phú quý hoàng gia mà thôi .
Những người thực thích ăn trái cây đều làm thành mứt , mứt trái cây vừa ngon lại phong phú , rực rỡ muôn màu .
Dưới nghiêm lệnh tiết kiệm hàng đầu của hoàng đế mà còn phô trương lớn như thế , nếu hoàng đế không đề ra chính sách tiết kiệm không biết còn sẽ như thế nào ?
Bất quá Thủ Chính hoàng đế quả thật không phô trương , Tô Mạt vào kinh đã vài năm , chỉ thấy vài lần săn thú mùa thu , lần dự hội đạp thanh này là đầu tiên .
Hơn nữa y theo sự hiểu biết của Tô Mạt đối với hoàng đế , chỉ sợ hắn đang toan tính việc gì chứ không vô duyên vô cớ mà chạy đến đạp thanh .
Chắc sẽ có việc gì đó xảy ra .
Đầu tiên , hoàng đế dẫn chúng thần tử tế bái thiên địa , hoa thần , sau đó cùng nhau du ngoạn trong chốc lát , quân thần cùng nhau hưởng lạc, nói được một lúc hoàng đế dường như mệt mỏi .
Sau đó hoàng đế tựa như có chút mệt mỏi, liền đi Noãn Xuân các ở bên trong uyển để nghỉ ngơi, cho phép chúng thần tử ở đó tự vui chơi, đợi đến giờ Ngọ sẽ dự tiệc ( 11h-13h), sau giờ Ngọ quân thần sẽ cùng nhau di giá đến Thiếu Xuân viên, cùng nhau thưởng thức trận đấu lớn môn mã cầu của hoàng gia.
Tô Mạt nhẹ nhàng bước, đánh giá mọi người trong uyển.
Các vị các đại thần hơn phân nửa đều cười vui vẻ bên ngoài, cúi đầu đầy bụng tâm sự, điều chỉnh tâm tình.
Phụ thân mình vẫn như thường, lúc trầm tư sắc mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện với người khác trên mặt có mang theo nụ cười nhẹ.
Nhưng vị Tống tướng kia, một bộ dáng vui sướng, cơ hồ tất cả đại thần đều đi hành lễ với hắn, có chút người còn thập phần nịnh nọt, vây quanh bên người hắn nịnh hót, bàn luận khoác loác không dứt tai.
Ngoài ra có Hữu tướng, Tả đại nhân …vv đều tụ nhóm ba hoặc năm người tùy ý tham quan, nói chuyện, thưởng thức cảnh.
Mà các phu nhân các tiểu thư, thì ganh đua sắc đẹp, trang điểm đến nỗi ai cũng có nét đặc sắc riêng, tóm lại nhất định phải để lại chút ấn tượng sâu sắc nhất cho người khác.
Dù sao ngày thường tiến cung diện kiến, đều phải dựa vào phẩm cấp để trang điểm, không có cơ hội tự mình phát huy, giống như vậy bây giờ có thể tự trang điểm ăn vận, ai cũng xuất kì chiêu, cũng chỉ có ở ngoài cung mới có cơ hội.
Nam nhân bên trong coi Tống tướng như người cầm đầu, đại đội nhân mã tụ lại ở Phong Hoa đình đàm luận vui vẻ, mà các phu nhân tự nhiên cũng hơn phân nửa cũng tôn kính Tống phu nhân, tụ tập ở trong Tẩm Hương đình nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, chính yếu là vì tận khả năng bày ra hết những sự chuẩn bị dày công của mình cho lễ đạp thanh này, muốn từ trong ánh mắt người khác có thể nhìn được sự hâm mộ cùng ngạc nhiên.
Một ít người không giỏi xu nịnh a dua, hoặc là thường ngày liền không quá nịnh hót chỉ chào hỏi qua loa, theo cấp bậc rồi tản đi chờ buổi trưa dự yến tiệc.
Tô Mạt dạo qua một vòng, ở một hòn giả sơn đối diện tìm được nhóm ba người Tả phu nhân, bên cạnh các nàng còn có bốn năm nữ hài tử tuổi trẻ xinh đẹp đang đấu cỏ.
Tả phu nhân tuy rằng mặc bộ đồ mới, nhưng cũng không cố ý trang điểm, khả năng bởi vì cũng không xinh đẹp, cho nên cũng không cần dùng đến hoa phục mĩ sức để tôn bản thân lên, như vậy, cũng sẽ không sẽ bị hoa phục che mất đi, khí chất trầm ổn của chính mình ngược lại càng thêm tươi sáng.
Lúc này vị Trần phu nhân kia giương mắt nhìn thấy nàng, kinh ngạc nhìn nàng một cái, quay đầu nói cùng với Tần phu nhân cùng Tả phu nhân.
Tô Mạt vừa muốn tiến lên, lại bị người khác cầm tay, cũng là Hoàng Phủ Cẩn chia hoa rẽ liễu từ trong hòn giả sơn xuyên tới đây.
Hắn không thấy ba vị phu nhân, chỉ nói nàng nghịch ngợm, con ngươi đen nhìn nàng chăm chú,“Trốn ở chỗ này làm cái gì? Bệ hạ nơi đó có ban xuống loại điểm tâm xốp dòn, qua đó ăn đi.”
Tô Mạt hơi mân mê môi, giận hắn liếc một cái, hắn luôn coi nàng như tiểu cô nương tử, cứ lạt lại dùng chút ăn để dụ nàng, lát lại tặng chút trang sức trân châu để trang điểm, thật là!
Dư quang nàng thoáng nhìn ba vị phu nhân lại đây, vội đẩy Hoàng Phủ Cẩn để hắn trốn đi, Hoàng Phủ Cẩn bất đắc dĩ, không thể làm trái ý nàng, đành phải xoay người vào trong động hòn giả sơn.
Hòn gỉa sơn đó thế nhưng bên trong có thông đạo, xa xa mơ hồ có thanh âm người nói chuyện truyền đến, còn có thanh âm của vài tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ.
Tô Mạt cười hành lễ với ba vị phu nhân.
Trần phu nhân cười nói:“Chúng ta thế vậy mà sơ suất, quả thật là ánh mắt thiển cận.”
Tô Mạt cười dài nói:“Phu nhân khiêm tốn ,” Nàng nhìn Tả phu nhân cùng Tần phu nhân một cái, Trần phu nhân khả năng chất phác phúc hậu hơn, nhưng hai vị này tâm tư nhanh nhẹn hoạt bát, khẳng định sẽ đoán được thân phận nàng.
Quả nhiên, Tần phu nhân mỉm cười, hơi cúi đầu thăm hỏi nàng, còn Tả phu nhân lại trực tiếp hỏi:“Tô tiểu thư ở Hương lâu cố ý chiếu cố chúng ta, lại không xưng tên họ, xin hỏi có điều yêu cầu gì?”
Tô Mạt thích nàng trực tiếp, đối mặt với Tả phu nhân hơi kèm theo giọng điệu chỉ trích lại cũng không xấu hổ, cũng đi thẳng vào vấn đề nói:“Trước khi biết được nhà mẹ đẻ Tả phu nhân, ta quả thật chỉ là xuất phát từ sự tôn kính đối với ba vị phu nhân đây, cũng quả thật là bởi vì sự thanh liêm của ba vị đại nhân. Biết được bôi cảnh vô cùng lợi hại của Tả phu nhân, ta cũng thật sự nảy sinh tâm tư kết bạn, dù sao, ta cũng được coi là một thương nhân, cũng muốn tìm đại thương gia có thực lực nhất đáng giá tin cậy nhất để hợp tác.”
Nàng cùng Tả phu nhân nói chuyện, không coi mình là đứa nhỏ, mà là trực tiếp tỏ rõ vị trí của mình, nâng địa vị của chính mình lên cũng không làm thấp đi người khác, ngược lại không để dấu vết có tung hô người khác.
Nàng biết Tả phu nhân người khôn khéo nhìn thấu suốt tình hình như vậy, là không thích người ta quanh co lòng vòng.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy từ trên mặt của ba người có sự phản ứng khác nhau.
Trần phu nhân tựa hồ có điểm khiếp sợ, khả năng cảm thấy nàng rất trực tiếp.
Tần phu nhân sắc mặt như thường, trong mắt lại hiện lên một chút dị sắc.
Mà Tô Mạt coi trọng Tả phu nhân, cười không che lấp chút nào, tán dương:“Tô tiểu thư sảng khoái, lại là người cực có đầu thương nhân, lần tới ta sẽ viết phong thư gửi gia phụ, kêu gia phụ phái chuyên gia đến cùng Tô tiểu thư đàm phán.”
Hương lâu, Hoa Phố của Tô Mạt, Tả phu nhân đương nhiên có chút biết tới, phán đoán nàng là kinh thương kỳ tài hiếm có, lúc trước phụ thân mơ hồ cũng có đề cập qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc