Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 337

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vì thế nhận ngay một quyền chứa đủ mười phần sức mạnh .
Thấy đối phương không chống trả , Tô Mạt mới biết mình đánh lầm người vội la lên : “Hoàng Phủ Giới , ngươi điên à ?”
Hoàng Phủ Giới đau đến ngao ngao kêu :“Tô Mạt, ngươi mới điên ?”
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời , khi tiểu thái giám mang đèn ***g đến thì gương mặt đẹp tựa Pu'p bê của Hoàng Phủ Giới đã bị Tô Mạt đánh gần biến dạng .
Hoàng Phủ Giới dậm chân, phẫn nộ : “ Tô Mạt, ngươi uống lộn thuốc hả ? Vừa gặp ta liền ra tay nặng như vậy ? Ta với ngươi có thù bất cộng đái thiên hay sao ? Làm sao ngày mai ta dám gặp người khác đây . Mẫu phi đâu có nhiều nữ tử , nàng còn muốn cưới vợ cho ta , ngươi đem ta đánh thành như vậy, ngươi đền cho ta đi . ”
Tô Mạt áy náy , vội cầm khăn lau sơ cho hắn , cười ngọt ngào : “Đừng có gấp, vào đây , ta giúp ngươi xử lý .”
Biệ pháp cấp cứu vốn là sở trường của nàng mà lại .
Mùa này , vào ban đêm , nước hồ vô cùng lạnh lẽo , Tô Mạt bảo người mang tới cho nàng hai thùng nước lớn .
Hoàng Oanh cùng Thủy Muội nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, thấy vậy lập tức trở về chuẩn bị, múc nước lại múc nước, chuẩn bị thuốc.
Kim Kết nhìn thấy gương mặt vốn tuyệt mĩ của Hoàng Phủ Giới giờ y hệt đầu heo , nhịn không được ôm bụng cười .
Hoàng Phủ Giới trừng mắt nhìn nàng : “Cười cái gì , chủ nào tớ nấy , không làm người khác bớt lo , vừa cứng đầu vừa xấu bụng , nhất định ta sẽ tìm cho ngươi một bà bà ( mẹ chồng ) hung dữ .”
Hoàng Phủ Giới không hiểu cái gì bà bà với không bà bà , nhưng hắn thường nghe người ta nói ,cái gì mà bà bà nhà nào hung dữ , con dâu nhà đó khổ sở như thế nào nên nhớ kĩ trong lòng .
Mặt Kim Kết đỏ như con tôm luộc : “Đường đường hoàng tử, không đứng đắn.”
Mặt Hoàng Phủ Giới đau đớn vô cùng , chỉ cần mở miệng là lại đau , càng nghĩ càng tức , hắn ủy khuất : “Các ngươi đứng đắn, ta chỉ giỡn với các ngươi , còn các ngươi thì sao ? Một người đánh , một người cười , các ngươi lương thiện chắc ? ”
Tô Mạt nháy mắt với Kim Kết , hai người xin lỗi một hồi , Hoàng Phủ Giới mới phụng phịu cho qua .
Tô Mạt lấy nước đá mình tự chế giúp hắn giảm sưng .
Nàng lại sai người tới hỏi Tiền cô cô , nàng đoán nơi này nhất định có dự trữ băng .
Bởi vì hè đến , hoàng đế còn dẫn mọi người đến đây nghỉ hè nữa .
Kim Kết tự mình dẫn theo người đi, rất nhanh liền cầm một hộp băng được cắt nhỏ như quân cờ trở về .
Tô Mạt dùng vải gói những viên đá lại chườm lên mặt Hoàng Phủ Giới.
Nàng cười nói :“Ngươi không cần sốt ruột, đá này chườm lên giảm sưng rất nhanh sau đó lại bôi thuốc được chúng ta đặc chế lên nữa , bảo đảm ngày mai ngươi càng anh tuấn hơn trước , chắc chắn không cản trở việc chọn vợ của ngươi . ”
Hoàng Phủ Giới liếc nàng , mặt đỏ như cà chua , cố gắng chống chế : “Ngươi mới gấp lập gia đình , ta còn chả muốn cưới gấp như vậy đâu . ”
Tô Mạt cười cười , cũng không cùng hắn so đo .
So với thái tử , nàng cảm thấy Hoàng Phủ Giới thật tốt , chân thành thiện lương, không có tâm cơ, làm người ngay thẳng, tuy rằng hơi kiêu ngạo chút nhưng rất hợp tính nàng .
Vùa trải qua một truyện khẩn trương như thế, cũng may nhờ hắn đùa giỡn mà tâm tình nàng mới bình tĩnh lại .
Nếu không phải sớm gặp Hoàng Phủ Cẩn , hắn có thể là đối tượng lựa chọn của nàng .
Ít nhất nàng thích làm bằng hữu cùng hắn, rất thoải mái , nói chuyện không cần suy nghĩ , không cần lo mình có lỡ lời đắc tội hắn hay không .
Dù hắn nổi giận cỡ nào , qua một đêm là hết .
“Ta tới nói cho ngươi biết , nhị ca đang ở chỗ ta . ”
Hoàng Phủ Giới một tay chườm đá , tay kia cầm bình thuốc nhỏ kế bên lên xem .
Bình thuốc nhỏ nhỏ , mập mạp , trong suốt , bên trong chứa một c*** mỡ màu xanh.
Nắp hộp có hình một con heo nhỏ béo múp míp đáng yêu hết sức .
Hắn càng nhìn càng ưa , ngoài mặt cứ thở phì phì :“Còn nói không ác , ngay cả nó cũng cười ta ! ”
Nói xong liền bỏ vào trong tay áo .
Tô Mạt cũng không so đo, cười nói :“Ta đưa ngươi trở về.”
Hoàng Phủ Giới hừ một tiếng,“Ngươi muốn đi xem nhị ca thì có , hôm nay không được , chỗ nam nhân chúng ta nghỉ ngơi , nữ nhân các ngươi vào không thích hợp .”
Nói xong, ngẩng đầu, sải bước rời đi .Tướng đi tựa như tướng quân thắng trận trở về .
Tô Mạt cười cười , đúng là tiểu nhóc tử !
Lại nghĩ tới cái gì , Tô Mạt quay qua Kim Kết :“Ngươi dẫn người đi qua Vạn Xuân uyển dặn Lăng Nhược chú ý bảo vệ tốt lão phu nhân cùng đại tiểu thư.”
Nàng cảm thất bất an , dường như có gì đó đang rình rập .
Tuy Kim Kết cho rằng không có gì đáng lo , dù sao đây cũng là chỗ ở của hoàng đế , sao lại xảy ra việc gì ? Nhưng nàng từ trước đến nay nhất nhất nghe theo lời tiểu thư nên không thắc mắc mà dẫn theo bốn người đi đến chỗ Lăng Nhược .
Tô Mạt lại dặn dò Hoàng Oanh cùng Thủy Muội : “ Mấy ngày nay cần đề cao cảnh giác , tuy nói chúng ta đến đạp thanh nhưng chỉ có hoàng thượng là phấn khởi chứ còn tất cả các thần tử khác , ai cũng đang đề cao tinh thần đề phòng biến cố . ”
Làm thần tử đúng là không dễ dàng .
Hoàng đế cho bọn họ đến để nghỉ ngơi thư giãn nhưng thực tế bọn họ so với ngày thường mệt gấp trăm lần .
Ngoài mặt làm ra vẻ thoải mái , còn phải nội ứng ngoại hợp , hơn nữa nhất định không để cho cấp trên nhìn ra là ngươi đang rất hồi hộp , không có chút tâm trạng thưởng thức .
Nếu không cấp trên cảm thấy mình rộng lượng như vậy , cho ngươi ra ngoài đổi gió , kết quả các ngươi một đám như ăn phải hoàng liên ( một vị thuốc đông y – cực đắng ) , được rồi , từ nay về sau đừng hòng , cho các ngươi mệt đến ૮ɦếƭ đi sống lại cho biết thân , ai bảo có phước không biết hưởng .
Tuy mọi người cũng có tâm tình ngắm cảnh khi đi du xuân cùng hoàng đế nhưng hầu như tất cả ban đêm đều không ngủ nổi , nhất là buổi tối đầu tiên đến đây , mọi việc rối mù tới tận hừng sáng mới xong , vừa chợp mắt đã tới giờ dậy .
Là nam nhân còn dễ chịu, nữ nhân mới khổ , vừa phải trang điểm , vừa phải lựa chọn quần áo , người nào cũng phải một hai canh giờ mới xong .
Chải đầu không những cần phải phù hợp thân phận , khí chất , mà còn phải thu hút được ánh nhìn người khác . Trong đẹp dẽ có tinh xảo , trong đoan trang có quyến rũ , không chói mắt nhưng cũng không được lu mờ .
Tóm lại cần phải khiến người khác âm thầm tán thưởng , hoặc là chải một kiểu tóc mới mẻ độc đáo , hoặc đen mượt như nhung hoặc tóc mai e lệ hoặc chọn phối hợp với món trang sức diễm lệ huy hoàng hay độc nhất vô nhị …
Nếu không , nhóm phu nhân , tiểu thư cao quý đó , lỡ có người mặt đầy tàn nhan hoặc lấm tấm mụn đột nhiên xuất hiện có phải hù ૮ɦếƭ người ta không ? Hơn nữa , nếu mặt mày bình thường làm người khác không chú ý tới vậy thì so với không khí có gì khác biệt ?
Cho nên những gia đình phú quý đều đem theo những nha đầu chải đầu giỏi nhất trong nhà đến , thậm chí còn thỉnh ma ma chuyên chải đầu từ bên ngoài vào , đặc biệt , thỉnh cả ma ma cài trâm .
Ma ma cài trâm hay là Trâm cài bà là những người chuyên trách trang điểm , chải đầu cực giỏi . Ban đầu , những trâm cài bà này chỉ lưu hành ở giang Nam , nơi giàu có , đông đúc và lắm thương nhân .
Mà thương nhân đa số bủn xỉn , khi nào ra cửa mới trang điểm xinh đẹp , ở nhà cũng không nuôi nhiều nô bộc , mỗi lần cần đi ra ngoài tham gia những yến hội quan trọng mới thỉnh Trâm cài bà đến giúp .
Nữ nhân khi vấn tóc thường đội trên đầu quá nhiều trang sức nặng nề nên phải thời thời khắc khắc chú ý , lệch đi một chút là phải chỉnh ngay . Nếu lỡ có một món trang sức nào đó chịu không nổi mà rớt xuống lại càng phiền toái nên Trâm cài bà luôn có đôi tay nhanh đến chuẩn xác kèm theo đôi mắt tinh tường , một cây kim rơi từ xa cũng có thể nhìn thấy và bắt được dễ dàng .
Lần này những người đi theo thánh giá cũng không phải nhà nào cũng hoàn toàn phú quý . Có những người tước vị thấp hoặc làm quan thanh liêm , không có thu nhập riêng đáng kể cho dù làm mười mấy năm cũng ở chức vị đó không thăng lên được . Những nhà như thế chỉ nuôi một ít nô bộc giúp họ lo hết trong ngoài , chải đầu trang điểm đều là tự tay mình làm , những trường hợp không thể qua loa chỉ còn cách nhờ Trâm cài bà giúp đỡ .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc