Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 336

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bởi vì một chút dao động tâm tình, có khả năng đã ảnh hưởng đến quyết định của thái tử.
Hơn nữa, lúc này đối với nàng mà nói cũng là một thử nghiệm.
Nàng không thể không nhịn xuống, nếu thiếu kiên nhẫn, xuất ra tuyệt chiêu giữ mạng, cho dù có thể bảo hộ được chính mình, nhưng nếu thái tử có sơ xuất gì, đây cũng là cái cớ để người khác lấy ra công kích.
Nàng biết, nàng ở trong cung, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, muốn đối phó với Tô gia, đối phó với nàng.
Nàng cũng không thể khinh thường.
Không phản kích, nàng có khả năng bị giết.
Phản kích, giết thái tử, nàng vẫn sẽ phải ૮ɦếƭ, hơn nữa khẳng định sẽ liên lụy đến toàn bộ Tô gia.
Thái tử tựa hồ không kiên nhẫn chờ đợi sự trầm mặc của nàng, cho rằng sự trầm mặc ấy là miệt thị đối với hắn.
Bàn tay hắn đặt trên gáy nàng bắt đầu khép chặt lại, lực đạo kiên định.
Tô Mạt nhất thời thấy hô hấp bị cản trở, tim đập như sấm.
Trong đầu ý tưởng ùn ùn kéo đến, hỗn độn không chịu nổi, nàng lấy bản lĩnh mà người thường không thể có để trấn định xuống, cố gắng chống đỡ cười nói,“Thái tử điện hạ, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì? Làm ta sợ? Hay là chơi đùa với ta? Hay là ghen tị, hoặc là muốn làm bằng hữu với ta? Ta cùng ngũ điện hạ quan hệ tốt là vì hắn bình dị gần gũi, chúng ta thường ở cùng một chỗ chơi đùa, ngươi cả ngày tỏ vẻ đại nhân khó gần, không thèm nhìn đến tiểu nha đầu chúng ta, chúng ta dám chơi với ngươi sao?”
Nàng cảm giác tay thái tử tựa hồ buông lỏng một chút, lập tức nói:“Là ta kêu ngũ điện hạ đi giúp Tiền cô cô, đó là bởi vì hắn nói đỡ lời cho Cẩn ca ca. Ngươi cũng biết, ta là người có ân tất báo, hắn giúp Cẩn ca ca, ta đây đương nhiên muốn trả ơn cho hắn. Nếu chúng ta đều đến đây chơi, chỉ có Cẩn ca ca một mình ở trong phủ, không phải quá nhàm chán sao.”
Nàng thậm chí nghịch ngợm cười, giọng nói cất lên mềm mại ngọt ngào,“Thái tử ca ca, ngươi nói phải không?”
Nàng dùng giọng điệu cùng khẩu khí trẻ con nói chuyện với hắn, mang theo một chút ý tứ hàm xúc làm nũng.
Một chút cũng không sợ hãi, chỉ coi hắn đang trọc ghẹo nàng mà thôi.
Thái tử trong lòng vừa động, sát khí liền biến mất, chỉ cảm thấy dưới bàn tay là thân thể nhỏ nhắn mềm mại non nớt lại tràn ngập lực hấp dẫn, làm cho hắn rất muốn biết, có phải rất đặc biệt hay không.
Cách loại vật liệu gấm vóc mềm nhẵn kia, lại hoài nghi *** bên trong so với gấm vóc sẽ càng thêm trắng mịn như bột phấn.
Hắn theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, thân thể liền có phản ứng.
Tô Mạt tuy rằng biểu hiện thực bình tĩnh, nội tâm lại khẩn trương vô cùng, cảm giác hắn không có sát ý, tâm trạng buông lỏng, nhưng cũng không dám lơ là.
Trong bóng tối , nàng nhìn không rõ hắn nhưng có thể cảm giác hô hấp của hắn ngày càng dồn dập , hơi thở phả lên mặt nàng .
Nàng ngẩn ra , lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng cố không phát tác , nàng biết lúc này nổi giận là vô cùng bất lợi .
Đột nhiên , hắn cúi xuống , tóc rơi xuống má nàng , Tô Mạt vội ngoảnh đầu tránh thoát .
Lúc này có tiếng Lưu Ngọc vọng vào : “Thái tử điện hạ , ngài ở bên trong sao ? ”
Thái tử chấn động , môi dừng bên má Tô Mạt , những sợi lông tơ xử nữ chạm vào gây cho hắn cảm giác ngứa ngáy khó chịu , thứ cảm giác hắn chưa bao giờ biết đến .
Trong điện yên tĩnh không tiếng động, Tô Mạt nghe thấy tiếng tim đập bình bịch trong ***g ngưc của hai người , áp lực làm nàng hít thở không thông .
Thái tử nhẹ nhàng ngẩng đầu , môi lướt qua tóc mai nàng , chóp mũi thoảng qua hương hoa nhài nhàn nhạt như có như không , lên tiếng : “Lưu công công , chuyện gì?”
Lưu Ngọc nói :“Điện hạ , bệ hạ lệnh ngài cùng với Tô quốc Công thương lượng về việc phòng vệ trong nội cung đồng thời học cách bố trí phòng vệ với ngài ấy . ”
Thái tử lại ừ một tiếng, nâng cằm Tô Mạt lên , ngón cái nhẹ nhàng lướt qua môi nàng , cười nói : “Ta chỉ đùa với nàng một chút , đừng tưởng thật .”
Nói xong , hắn liền đẩy cửa ra ngoài , không có một tia do dự.
Hắn vừa đi , lập tức có người hấp tấp xông vào : “Mạt nhi?”
Nghe được tiếng Hoàng Phủ Giác , tâm tình Tô Mạt đang treo cao nhất thời thả lỏng , cả người không một chút khí lực , ngã ngồi xuống .
Nhận ra tiếng nàng , Hoàng Phủ Giác lắc mình tiến lên , dang tay đỡ nàng, thân thiết nói:“Mạt nhi, không có việc gì chứ ?”
Tô Mạt cố gắng hít sâu , thân mình hơi hơi phát run, nói không nên lời nói , cố gắng điều chỉnh bản thân .
Cảm giác nàng suy yếu như thế , Hoàng Phủ Giác cảm thấy tim như bị vật gì cắt đứt : “ Hắn dám tổn thương nàng ? ”
Âm thanh của hắn ấm áp hơn so với người thường cho nên càng có sức hấp dẫn , cho dù lời lẽ ngoan độc cũng ôn nhu mềm mại , cứ như hắn không hề tức giận .
Người ta chỉ có thể nhìn vào biểu cảm của hắn mà phán đoán .
Song giờ phút này , thanh âm của hắn trong bóng đêm lại nặng nề , mang theo tức giận .
Tô Mạt đang cố gắng khôi phục thái độ bình thường nên không chú ý tới , chờ đến khi cảm thấy tốt hơn , nàng mới miễn cưỡng cười : “ Không đâu, thái tử ca ca chỉ giỡn với ta thôi .”
“Giỡn ?” Hoàng Phủ Giác mới không tin.
Tô Mạt cảm giác hắn ôm mình hơi nhanh , vội né ra , tự mình đứng dậy : “ Ngũ Ca, chúng ta đi ra ngoài nói đi .”
Tô Mạt cảm giác hắn ôm mình hơi nhanh , vội né ra , tự mình đứng dậy : “ Ngũ Ca, chúng ta đi ra ngoài nói đi .”
Bên trong quá tối.
Hoàng Phủ Giác ừ một tiếng, cẩn thận nghe ngóng , trong điện hẳn là còn có người, bởi vì có tiếng hít thở rất nhỏ, tuy nhẹ nhưng hắn vẫn có thể nghe được .
Hắn cầm tay nàng , Tô Mạt ngẩn ra , hắn không cho phép nàng cự tuyệt , dẫn nàng ra ngoài . Đến cửa , Hoàng Phủ Giác để nàng đi trước , còn mình dừng lại , quay đầu nhìn thoáng qua , sau khi xác định mới chậm rãi ra khỏi cửa .
Chuyến đi Vạn Xuân uyển lần này không đơn giản chỉ là thưởng thức hội đạp thanh bình thường như vậy .
Lưu Ngọc thấy bọn họ đi ra, cung kính nói :“ Ngũ điện hạ, bệ hạ cùng Lương phi nương nương còn đang chờ ngài .”
Hoàng Phủ Giác lên tiếng,“Đa tạ Lưu công công.”
Đa tạ vì Lưu Ngọc đã không tiếng động nhắc nhở hắn , thái tử đem Tô Mạt kéo vào điện thờ phụ phía đông .
Tuy rằng bọn họ gì cũng chưa nói, Tô Mạt vẫn là đoán được, nàng cũng không nhiều lời, chỉ cùng Lưu công công nói cám ơn , sau đó bước nhanh rời đi.
Ngoài thái tử ra, ở trong này , cũng không ai dám tập kích nàng.
Vừa rồi nếu hắn đã buông nàng ra , tạm thời cũng sẽ không phát sinh thêm gì nữa .
Về sau hắn cũng sẽ không còn cơ hội!
Tô Mạt âm thầm thề , đáy mắt lạnh như băng .
Nàng đi ra nội điện , Kim Kết cùng vài cung nữ thái giám ở bên ngoài sốt ruột chờ nàng : “Tiểu thư, người ra rồi .”
Tô Mạt cũng nhẹ nhàng thở ra, cầm tay nàng , Kim Kết lập tức cảm giác không thích hợp, lòng bàn tay tiểu thư ướt sũng , đây là việc chưa bao giờ xảy ra .
“Tiểu thư , đã xảy ra chuyện gì ?”
Tô Mạt cười cười,“Không ! ”
Nếu không phải hoàng đế đang ở bên ngoài , vì sự an toàn cho hoàng thượng , đến các đại thần cũng không được phép mang theo tùy tùng , nàng làm sao phải một mình vào đó .
Mọi người sắp xếp cho Tô Mạt ở nơi dành cho nữ quan trong cung , do Tiền cô cô đứng đầu , Tô Mạt ở chung một khu nội viện cùng nàng ta, nhưng mỗi người một điện khác nhau .
Bên ngoài mỗi tòa xuân uyển đều có binh lính không ngừng tuần tra , trước cửa có bốn người đứng gác.
Tô Mạt theo chân bọn họ đi vào , đột nhiên , một bóng người vọt ra , Tô Mạt không chút nghĩ ngợi theo bản năng tung ra một quyền .
Trải qua sự kiện thái tử , nàng hiện tại rất khẩn trương , ra tay không chút lưu tình vừa mau vừa ngoan.
Người tới không có được thân thủ tốt như thái tử , hơn nữa chỉ muốn hù dọa nàng , căn bản không hề có phòng bị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc