Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 335

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Giống ngũ hoàng tử không hiểu quy củ như vậy, chẳng lẽ còn đáng để người ta tôn trọng sao?
Nàng liếc thái tử một cái,“Tuyên nhi, thời điểm ngươi tới, sao không gọi ngũ hoàng tử cùng nhau đến? Chẳng lẽ không biết tới thỉnh an phụ hoàng trước hay sao?”
Lương phi tức giận đến biến sắc, nhưng cắn răng chịu đựng, nàng điềm nhiên như không nhìn Lưu Ngọc liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Tô Mạt.
Tô Mạt do dự một chút, thời khắc này nàng cũng khó mở miệng, liền không nhúc nhích.
Thái tử hừ một tiếng,“Phụ hoàng, nhi thần liền đi tìm ngũ đệ.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Ngũ Ca khẳng định là bị người khác níu lại đòi hỗ trợ.”
Lúc này Tống Minh Dương tiến vào truyền lời:“Bệ hạ, Tề vương điện hạ yêu cầu tùy giá ở tại trong Trung Ương cung.”
Hoàng quý phi sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, xem ra thừa dịp lần này xuất cung, vài tên hoàng tử này đều dùng hết cách muốn lấy lòng hoàng đế.
Chính là nhiều năm đã giả vờ giả vịt như thế, hiện tại chẳng lẽ không trễ sao?
Lương phi liếc hoàng quý phi một cái, lại cười đến thật là ôn nhu, giọng nói càng thêm dịu dàng,“Bệ hạ, Tề vương tuy rằng đã xuất cung lập phủ riêng, nhưng dù sao vẫn là hoàng tử của bệ hạ, loại tình cảm kính yêu phụ thân vẫn còn. Tuy rằng Tề vương đã trưởng thành, nhưng quý phi nương nương cùng thi*p thân đều là nhìn hắn lớn lên, cũng có thể nói là mẫu tử , bệ hạ không cần quá mức lưu tâm.”
Nàng vốn mỹ mạo ôn nhu, thanh âm ngọt ngào, cho dù đã qua ba mươi mấy tuổi, nhưng vẫn giống như cô gái hơn hai mươi mấy giọng nói ngọt lịm mềm mại, khiến hoàng quý phi nổi da gà.
Hoàng đế liền gật đầu,“Một khi đã như vậy, cứ để hắn đến cũng được, Tống Kinh Lịch an bài một chút đi.”
Tống Minh Dương lĩnh mệnh, hắn lại nói:“Bệ hạ, mới vừa rồi thái giám Bình An bên người ngũ điện hạ tìm đến Lưu công công truyền lời, chỉ là Lưu công công bận quá không rảnh, tiểu công công Bình An đợi cả nửa ngày, kêu vi thần truyền lời thay, ngũ điện hạ đi xuống phụ giúp giải quyết ở phía dưới điện, bên kia bận không kịp trở tay, Tiền cô cô một mình bận không hết việc, điện hạ đi giúp một tay giải quyết vấn đề. Rất nhanh sẽ quay lại đây.”
Nghe vậy, Lương phi lập tức cười rộ lên, phòng tầm mắt về hoàng quý phi liền ᴆụng với ánh mắt của nàng ta.
Một ánh mắt lạnh lùng sắc lạnh, một ánh mắt trong lòng âm thầm đắc ý.
Hai người đồng loạt nhìn hoàng đế, quả nhiên tâm trạng hắn vui vẻ, hắn cười nói:“Vẫn là đứa nhỏ lão ngũ này cẩn thận.”
Thái tử biến sắc, nhất thời cứng lại, lúc này chính mình cho dù có làm cái gì, cũng vô dụng. Ngược lại còn bị người ta nói gặp chuyện mới đi ôm chân phật, là cố ý làm để khoe khoang.
Sự tình này, vốn là việc của Tiền cô cô thái giám cung tì bọn họ phải làm, chẳng lẽ còn muốn người thái tử như hắn đi làm hay sao?
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, nhìn Tô Mạt một cái, nàng nhẹ nhàng cắn môi, cũng không nhìn thẳng vào hắn.
Trong lòng Thái tử lập tức lửa giận dấy lên, nha đầu này, càng ngày càng quá đáng .
Xem ra hắn có thiện ý đối xử tốt với nàng ta, căn bản một chút tác dụng đều không có.
Nàng căn bản không cảm kích! Vậy hắn......
Hoàng đế nói đã mệt mỏi, kêu bọn nhỏ tự nghỉ ngơi đi, hắn thì đi tẩm điện trước xem tấu chương.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Mạt một loáng, mới cười nói:“Nha đầu, ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi.”
Lại nhìn Lương phi liếc mắt một cái,“Đợi lát nữa Giác nhi muốn tới thỉnh an, ngươi lưu lại đi.”
Ngụ ý, trừ Lương phi ra, đám người hoàng quý phi có thể lui xuống hết.
Cung thất Hoàng quý phi ở phương bắc Trung Ương cung, cũng chính là tẩm điện phía bắc của hoàng đế.
Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Miên bởi vì là ngoại nữ, cho nên mới vừa rồi cũng không thể bồi giá, các nàng ấy chờ ở trong tẩm điện hoàng quý phi, mà Hoàng Phủ Kha bởi vì tâm tình Tống Dung Hoa không tốt, chạy tới chơi với nàng ta.
Lương phi vui mừng tạ ơn, phân phó cung nữ chuẩn bị một chút.
Hoàng Phủ Giới lại vui mừng đuổi theo Tô Mạt,“Tô Mạt, bây giờ còn sớm, chúng ta đi bắn tên được không?”
Tây bắc giác có sân luyện võ, bên trong có bắn tên …vv.
Tô Mạt lắc đầu,“Ta muốn đi tìm nhị ca ngươi nữa.”
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Này, ngươi đừng không biết thẹn thùng như vậy đi, một chút cũng không biết rụt rè! Đều đã đính hôn rồi, về sau mỗi ngày đều nhìn thấy nhau, hiện tại có cái tốt mà nhìn chứ ?”
Tô Mạt bị hắn nói đến lúng túng, trừng mắt liếc hắn,“Ai cần ngươi lo, ngươi một tên tiểu quye nghịch ngợm cái gì cũng đều không hiểu!”
Nói xong bước đi, Hoàng Phủ Giới liền dậm chân,“Ngươi mới không hiểu, không phải chỉ thành thân thôi sao, ta sao lại không hiểu chứ.”
Khi dễ hắn không có ngự nữ hầu hạ sao ?
Hắn hầm hừ chạy đi, không chơi thì thôi, tự hắn chơi.
Đem Hoàng Phủ Giới chọc giận bỏ đi rồi, Tô Mạt đắc ý hừ một tiếng, muốn đấu võ mồm với nàng, chọc tức ૮ɦếƭ hắn, không có người phiền nàng, nàng vừa vặn đi tìm Hoàng Phủ Cẩn.
Tô Mạt xách váy bước nhanh ra bên ngoài điện, bởi vì là bên ngoài mặt tẩm cũng của hoàng đế, cho nên không nghe thấy tiếng người, rất im ắng.
Nàng dọc theo đường hành lang cung điện phụ đi về phía trước, đột nhiên phía sau cánh cửa thò ra một bàn tay nhanh như chớp kéo nàng vô.
Tô Mạt theo bản năng huých khửu tay qua, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã trải qua đặc huấn, lực đạo cũng mạnh mẽ mười phần.
Trong điện không có đèn đuốc, mờ mịt lờ mờ, người nọ võ công cũng không tàm thường, chỉ trong mấy chiêu đã khống chế sự công kích của Tô Mạt, lập tức đè chặt nàng trên cột trụ dát vàng.
Tô Mạt định nhấc gối lại bị hắn dùng một tay chém xuống, sau đó bị hắn vừa vặn đè lại.
Tô Mạt không nghĩ tới ở bên cạnh hoàng đế cũng sẽ bị công kích, chỉ sợ ám vệ ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó cũng sẽ không tùy tiện bại lộ thân phận, dù sao bọn họ chỉ phụ trách bảo hộ hoàng đế.
Những sự tình khác thì mặc kệ.
Vẻ bạo ngược trên người nam tử bao vây lấy nàng, trộn lẫn một cỗ hơi thở Long Tiên Hương, cách một lớp y phục mỏng manh là cơ bắp rắn chắc.
Tuy rằng bản thân đang trong cảnh ngộ nguy hiểm, Tô Mạt lại tận lực trầm tĩnh lại, lạnh lùng nói:“Thái tử điện hạ, ngươi muốn như thế nào?”
Nàng thế nhưng chẳng những không sợ hãi hoảng loanj, ngược lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chất vấn hắn.
Bị một tiểu nha đầu như thế nghi ngờ, hắn cũng không lại che lấp, hừ lạnh một tiếng.
Trong bóng đêm, thanh âm lạnh băng, hơi thở không vững, hơi thở Long Tiên Hương hỗn loạn xâm nhập chóp mũi của nàng.
Tô Mạt biết hiện tại đánh không lại hắn, nhưng nàng vốn sẽ không dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề.
Đánh nhau cũng không phải trách nhiệm của nàng.
“Điện hạ, ngươi như vậy sẽ làm chính ngươi lâm vào vòng phiền toái.”
Hoàng Phủ Cẩn nếu biết, sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hoàng đế nếu biết, cũng sẽ trách cứ hắn.
Chọc giận nàng, nàng sẽ không tiếc hết thảy trả thù hắn.
Trong bóng đêm, hô hấp của thái tử dồn dập lên, hắn cúi đầu, sợi tóc phân tán xuống dưới, dừng ở trên mặt Tô Mạt, nàng nhíu mi, nghiêng đầu qua.
Hắn ghé sát lỗ tai nàng, lạnh lùng nói:“Ngươi quyết định cùng Hoàng Phủ Giác chung chiến tuyến sao?”
Tiếng nói vừa dứt, Tô Mạt liền cảm giác thân thể hắn cứng đơ, mang theo một cỗ sát khí sắc bén, làm cho nàng cơ hồ không thể mở miệng được.
Thái tử không hổ là nhi tử của Thủ Chính đế, cho dù không phải là ưu tú nhất, trên thế gian này, cũng là vạn dặm mới tìm được một người.
Tô Mạt dứt khoát thả lỏng không giãy dụa, giống như hắn mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm тһô Ьạᴏ, một khi chọc giận hắn, người chịu thiệt là nàng.
Hắn động sát khí, lúc này, Lăng Nhược không ở bên cạnh nàng, hắn có thể Gi*t nàng.
Hắn một tay đặt lên chiếc gáy mảnh khảnh, tay kia thì dừng ở trên vòng eo thon nhỏ tinh tế của của nàng, tinh thần Tô Mạt lập tức lại không thể ức chế căng thẳng lên.
Thoạt nhìn, hắn muỗn vặn gãy cổ nàng?
Đây là phản ứng bản năng của thân thể, không phải đầu óc có thể khống chế.
“Nha đầu, ta đang đợi đáp án của ngươi.”
Bờ môi hắn cơ hồ dán tại trên cái trán, hơi thở không chút nào né tránh phun lên da thịt của nàng, nàng cơ hồ có thể cảm giác được độ ấm trên môi hắn, lạnh lẽo vô cùng.
Trong bóng đêm, tư thế như thế, ái muội đến cực điểm, lại sát khí bắn tứ phía.
Tô Mạt cũng không cảm thấy có gì ái muội, lông tơ toàn thân nàng đều cơ hồ dựng đứng.
Nàng tận lực bảo trì tâm tình bình thản, không cần bối rối, không cần kích động, lại càng không muốn phẫn nộ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc