Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 334

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hơn nữa sát thủ ở nơi bí ẩn, nhưng đám khất ở khắp mọi ngõ ngách, hơn nữa lại không dẫn đến sự chú ý của người khác, cho nên thường xuyên sẽ biết được không ít tình báo.
Tô Mạt cả kinh, cúi đầu nhìn hắn, nhíu mi hỏi:“Thật sao?”
Tựa hồ như việc ám sát luôn đi theo kết hợp với chuyện thánh giá xuất cung, dù sao hoàng đế ở trong nội cung, cho dù là võ lâm cao thủ, muốn xông qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, đi vào tẩm cung hoàng đế cũng không dễ dàng.
Chỉ là thánh giá xuất cung, bình thường phòng hộ nghiêm ngặt.
Cho dù bên ngoài nhìn có vẻ lỏng lẻo, thực tế bên trong là cực kì chặt chẽ.
Đến bây giờ đám người mà phụ thân dẫn theo cũng không biết tản ra chỗ nào rồi.
Huống hồ rất là hoàng đế, khẳng định là có ám vệ đi theo bảo hộ.
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chân của nàng, ý bảo nàng không cần quá để ý,“Không có gì to tát lắm đâu, thích khách không phải trọng điểm, mấu chốt là ai phái đến.”
Tô Mạt gật đầu trầm ngâm, thần sắc ngưng trọng nói:“Lúc ngươi tiếp xúc với người của chúng ta phải chú ý, tuyệt đối không thể để bị người khác nhìn thấy.”
Lưu Niên còn đang bị hoàng đế nhốt lại, khó bảo toàn bọn họ sẽ không trực tiếp từ trên người Lưu Niên hoài nghi Hoàng Phủ Cẩn còn có người nào khác nữa, có sai người đi ám sát hoàng đế hay không.
Hoàng Phủ Cẩn nói:“Nàng yên tâm, ta truyền tin tức với bọn họ, đều là dùng phương thức nàng đã cải cách qua, không có việc gì đâu.”
Tô Mạt suy nghĩ nói:“Ngươi vẫn nên đến ở Trung Ương cung đi, ngươi là hoàng tử, tuy rằng xuất cung, nhưng là du xuân dạo chơi, là có thể đồng hành cùng thánh giá. Tống Minh Dương đều ở tại nơi đó, ngươi đương nhiên có thể.”
Hoàng Phủ Cẩn lập tức lĩnh hội ý tứ của nàng, nếu thật sự có thích khách, vậy hắn võ công cao siêu, đương nhiên là người chọn lựa số 1 cho việc cứu gia rồi.
Hơn nữa như vậy cũng có thể tự động bài trừ hiềm nghi đối với hắn.
Hoàng Phủ Cẩn đáp ứng rồi,“Ta cũng nghĩ như thế, hiện tại thất đệ đang ở một mình, ta có thể đi tới chỗ hắn.”
Tô Mạt nói:“Một khi đã như vậy, ngươi liền sớm một chút đi qua đó. Thông qua Tống Minh Dương cầu kiến bệ hạ, chào hỏi một tiếng, chuyện thích khách, nhắc cũng đừng nhắc đến.”
Hoàng Phủ Cẩn mỉm cười, cầm tay nàng,“Hoa Xuân uyển ở phía trước .”
Tô Mạt cầm tay hắn, ôm lấy vai hắn xuống ngựa, giang cánh tay vòng qua ôm lấy gáy hắn, ôn nhu nói:“Mặc kệ ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần, thứ nhất phải chú ý là an toàn, biết chưa? Bất kể thời điểm nào cũng thế.”
Hắn gật đầu vài cái, bầu trời đen tối u ám, tựa hồ tất cả những vì sao trên trời đều lọt vào con mắt của hắn, rực rỡ thâm tình.
Hắn gật đầu vài cái, bầu trời đen tối u ám, tựa hồ tất cả những vì sao trên trời đều lọt vào con mắt của hắn, rực rỡ thâm tình.
Tô Mạt nhìn theo hắn cưỡi ngựa rời đi, mới dẫn người vào Hoa Xuân uyển, nơi này có tuần tra cố định, người đi tuần tra là do gia đinh của Tô gia cùng thị vệ trong cung dựa theo tỉ lệ 1:1 để an bày.
Thấy nàng đến, bọn họ hành lễ.
Tô Nhân Vũ dẫn người tuần tra ở trong cung Trung Ương, đi cùng thánh giá, không trở về.
Lão phu nhân dẫn theo thiếu gia các tiểu thư ở chính điện trò truyện, tiếng cười không ngớt, Tô Mạt đi vào, không nhìn thấy Vương phu nhân cùng Tô Trì.
Vương phu nhân vốn không có tư cách đến, nhưng hoàng quý phi đích thân điểm danh, mời nàng ta tới, lại kêu thái tử an bài Tô Trì hồi Tô phủ chiếu cố, cho nên Vương phu nhân cũng đi theo đến đây.
Lão phu nhân cùng đại tiểu thư, Tô Hinh Nhi bọn họ đang bàn về những điều mắt thấy tai nghe, Tô Hinh Nhi đem tất cả những chuyện thú vị vui vẻ mà mình chứng kiến được kể cho mọi người nghe.
“Mạt nhi đã đến rồi, ta nói với ngươi chuyện này nha, thời điểm ta tới, ở trên đường có nhìn thấy hai vị quan đánh nhau, đều là người râu tóc bạc hết cả, thế nhưng còn vừa cãi nhau vừa lôi lôi kéo kéo.”
Tô Hinh Nhi đứng dậy lôi kéo Tô Mạt đi tới trên giường lớn.
Kiến trúc cung thất ở nơi này là bắt chước phong cách cổ, bên trong không gian rộng rãi, dùng trướng mạn ( màn trướng), vách hoa, bình phong, cửa ngăn …để tạo không gian.
Bởi vì đã sắp bước vào tháng 3, bắt đầu ấm áp dần lên, mấy đồ sưởi ấm đã dời đi hết, cho nên không gian bên trong càng trống trải.
Từ bên dưới cách mấy bậc thang đi lên, là có một chiếc giường thấp rất lớn, mặt trên trải chiếu gấm, đệm gấm, đặt một cái tủ thấp, bàn trà, bàn hoa...
Lão phu nhân các cùng các nàng đang ngồi trên đó trò truyện.
Tô Mạt ngồi xuống gần chỗ đại tiểu thư, cười nói:“Mọi người đã chuẩn bị hết những thứ mấy ngày tới cần dùng, cần ban thưởng, cần tặng hết rồi chứ? Đừng để sáng mai mọi người tới vườn hoa rồi, giữa một rừng người trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, chỉ có nhà chúng ta là quê mùa.”
Đại tiểu thư nhéo mũi nàng một cái,“Người khác quê mùa thì có chứ, Mạt nhi chúng ta cho dù không cần trang điểm, cũng xinh đẹp hơn bọn họ.”
Tô Hinh Nhi cười nói:“Đại tỷ, bây giờ có người ước Mạt nhi quê mùa không ai nhòm ngó tới kìa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt nhăn lại, những người này miệng càng ngày càng lanh lợi, nàng sắp đỡ không được nữa rồi, vẫn nên đem các nàng ấy gả hết ra ngoài cho rồi.
Mỗi người đều có nơi có chốn, sẽ không suốt ngày trêu ghẹo nàng nữa.
Nàng liếc Lăng Nhược một cái, nói với lão phu nhân:“Tổ mẫu, ta không thể ở bên ngài thường xuyên, cứ để Lăng Nhược lưu lại thay ta được không. Ngài cho nha đầu đó một cơ hội để biểu hiện nha.”
Lão phu nhân vốn muốn cự tuyệt, bên người bà Tô Nhân Vũ đã an bài không ít nha đầu mụ mụ, cũng không thiếu một người.
Nhưng đối diện với ánh mắt trong suốt như nước của Tô Mạt, luôn cảm thấy có thâm ý khác.
Nàng liền gật đầu nói:“Được,” Quay đầu nói với Trương mụ mụ:“Trước tiên thưởng cho Lan nha đầu một cái hà bao, sáng mai mọi người dạo chơi vui vẻ tốt.”
Tô Hinh Nhi lập tức nói:“Lão tổ mẫu, ngài kể cho chúng ta nghe chuyện ngày trước mọi người đi đạp thanh, có phải có đấu cỏ, đấu văn đấu võ hay không a, còn có tổ chức cuộc thi thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, còn có đua ngựa...... Đúng hay không a ? Ngài kể hết cho chúng ta nghe nói một chút đi, lão tổ mẫu.”
Lúc này tin tức không phát đạt, nhiều câu truyện đã qua cũng bất quá là do người khác khẩu truyền qua lại, đừng nói là tivi điện ảnh, đến sách vở đều thiếu, hí khúc cũng bất quá chỉ có vài tuồng cố định kia.
Nếu muốn nghe những chuyện mới mẻ, cũng chỉ có cách đi tới phố lớn ngõ nhỏ nghe người kể truyện nói.
Tiểu thư khuê các đương nhiên là không thể .
Cho nên bọn họ tin tức bế tắc, thường xuyên nếu người thân thích của gia tộc qua đời, nếu không báo tang, bao nhiêu năm sau cũng không biết.
Tô Mạt để Lăng Nhược lưu lại chỗ lão tổ mẫu, phụ trách chiếu cố an toàn tổ mẫu cùng các tỷ tỷ, dù sao lễ đạp thanh công khai hoạt động như vậy, tuy rằng là thời cơ để khoe khoang, nhưng cũng là thời điểm nguy hiểm ẩn giấu.
Chỉ một cái không lưu ý, chỉ sợ sẽ phạm sai lầm.
Cùng nói chuyện với mọi người trong chốc lát, Tô Mạt lại dẫn theo người đi tới chỗ Tô Việt, Tô Việt dẫn theo gia đinh cường tráng trong nhà, phụ trách an toàn tại Hoa Xuân uyển, đang an bài công việc, có người muốn chuyển lời đều phải tìm hắn.
Thời điểm Tô Mạt trở lại Trung Ương cung thất, hoàng đế đang cùng hoàng quý phi, Lương phi, còn có nhóm chúng hoàng tử cùng công chúa bàn bề chuyện đạp thanh.
Vài người như Hoàng Phủ Giới cùng thái tử đang chơi trò ném thẻ vào bình R*ợ*u.
Tô Mạt kêu Kim Kết ở bên ngoài điện chờ, nàng đi vào thỉnh an.
Hoàng quý phi liếc nàng một cái, chậm rãi hỏi:“Tô tiểu thư, ngũ hoàng tử đâu? Ngươi không phải ở cùng một chỗ với hắn sao?”
Thời điểm tới đây, Hoàng Phủ Giác đi cùng Tô Mạt, tuy rằng nàng là tổng quản ngự thư phòng, nhưng như vậy cũng không hợp quy củ.
Dù sao nam nữ có khác biệt.
Hoàng quý phi nhắc tới như thế, đơn giản là muốn nhắc nhở hoàng đế cùng Lương phi, Hoàng Phủ Giác tựa hồ càng ngày càng không hiểu quy củ, thân cận quá mức với Tô Mạt.
Huống chi Tô Mạt nay là đối tượng đính thân của Tề vương.
Chỉ cần sau khi hoàng đế công khai tuyên bố, nàng cũng chỉ có thể về nhà đợi gả đi mà thôi, như thế nào còn có thể cùng ngũ hoàng tử thân mật nói nói cười cười như thế?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc