Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 333

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt để Kim Kết cùng Lăng Nhược bên mình , Thủy Muội cùng Hoàng Oanh phụ trách giám sát hạ nhân , thuận tiện cùng Tô gia bảo trì liên lạc , cũng không giúp gì được .
Đám người A Lí cũng đã ở vườn hoa đợi lệnh , nếu có cần gì , Lăng Nhược sẽ truyền tin cho họ .
Sau khi nhóm người Hoàng quý phi cùng thái tử rời đi , Tô Mạt bèn bảo Lăng Nhược đuổi theo Hoàng Phủ Giác , cho hắn biết bên phía Tiền cô cô có nhiều việc cần giải quyết , nhờ hắn ở lại giúp một tay .
Khi Hoàng Phủ Giác quay lại chợt nhìn thấy Tô Mạt hướng hắn cười . Nụ cười của nàng dưới ánh đèn rạng rỡ mà kiều diễm khiền hắn lạc thần ngơ ngẩn .
Tô Mạt không biết tâm tư của hắn, khoát tay áo, cười nói : “Hy vọng không có gây trở ngại Ngũ điện hạ hầu hạ thánh giá. Người nhiều lắm , chỉ sợ Tiền cô cô giải quyết không xuể.”
Tuy nói là bách quan đi theo, nhưng những người đó đều là gia quyến sủng thần của hoàng đế , ngày thường mắt cao hơn đầu , làm sao để các thái giám vào mắt mình ? Vì thế nên Tô Mạt tự chủ trương để Hoàng Phủ Giác khoan hãy đến chỗ hoàng thượng mà giúp Tiền cô cô trước .
Có hoàng tử được hoàng thượng sủng ái ra mặt , hơn nữa vị này thanh danh lại tốt , mọi người tự nhiên nể mặt mà nghe theo .
Ban đầu , Hoàng Phủ Giác định cùng thái tử đến tẩm cung hoàng đế thỉnh an . Khi Lăng Nhược tìm hắn , nói rõ ý tứ của tiểu thư nhà mình cho hắn , hắn lập tức hiểu được , liền chạy vội trở về.
Hắn suýt nữa tầm nhìn hạn hẹp .
Hắn ôm quyền thi lễ với Tô Mạt : “Đa tạ Mạt nhi nhắc nhở ta.”
Tô Mạt cười xua tay,“Không cần cảm tạ ta, chúng ta qua chỗ Tiền cô cô đi.”
Hắn từng giúp nàng , có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng tự nhiên cũng muốn giúp hắn .
Đến nơi giải quyết sự vụ trong Vạn Xuân uyển , quả nhiên nhìn thấy Tiền cô cô bị bị người xay tới xoay lui đến chóng mặt , kẻ hỏi này , người hỏi kia , người người bận rộn .
Vừa thấy hai người đến , Tiền cô cô vội hành lễ, nhìn Tiền cô cô ngày thường thong thả tự nhiên nay bị quay mòng mòng . Hoàng Phủ Giác cười cười nhìn Tô Mạt .
Thật là một nha đầu thông minh .
Tiền cô cô cùng Lưu Ngọc là hai thân tín đắc lực bên người hoàng đế .
Sự tín nhiệm của hoàng đế dối với họ , những nhi tử ,nữ nhân bên người hoàng thượng sao có thể so sánh .
Hoàng Phủ Giác rất tôn trọng hai người họ. Hắn chưa bao xem mình là chủ tử trước mặt họ mà ngược lại còn dùng lễ ngộ đối với bậc trưởng bối , điều này thái tử xa không theo kịp hắn.
Thái tử lấy thân phận tôn quý hoàng gia, hoàng đế tương lai, bảo hắn cúi đầu đối với một tên thái giám cùng lão cung nữ, hắn đương nhiên là không chịu.
Hoàng Phủ Giác cười nói:“Tiền cô cô, ta cùng Mạt nhi vừa tới, nghĩ ngươi khẳng định đang bận bịu tất bật, bèn tới đây xem một chút, có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ hay không.”
Tô Mạt cũng cười nói:“Đúng vậy đó, Tiền cô cô, tuy rằng chúng ta tay chân vụng về, nhưng ngũ điện hạ được coi là chiêu bài nha, dù đặt ở đâu, cũng có thể trấn trụ bọn họ.”
Tiền cô cô gạt mồ hôi trên trán,“Hai vị thật sự là Bồ Tát sống, đến rất đúng lúc.”
Nàng vội đem hết sự tình ra nói, vì bảo hộ an toàn bệ hạ cùng các vị đại nhân, Tô quốc Công tự mình dẫn theo đại nội thị vệ bảo hộ bệ hạ.
Kinh Triệu Doãn Nhạc Thiểu Sâm dẫn theo binh mã tư của năm thành ở ngoại vi tuần tra, hắn xuất thân là quân lữ, làm người thô lỗ, thường thường bất chấp bắt người trước rồi mới tính sau.
Như vậy sẽ làm chậm trễ sự vụ của Tiền cô cô, dù sao có người vội vội vàng vàng đi làm việc, có khả năng đã quên mang tấm bài tử hoặc là rớt ở nơi nào đó, nàng chuyên môn phái một người thái giám quản sự, hắn đều biết hết nhân sự ở nơi đây, kêu hắn đi dẫn dắt bọn họ.
Nhưng Nhạc Thiểu Sâm không để mắt tới bọn họ, người bên dưới hắn thường xuyên gây khó xử.
Cho nên, thỉnh Hoàng Phủ Giác đi một chuyến.
Hoàng Phủ Giác cười cười,“Nếu cô cô đã cam đoan, vậy đương nhiên không thành vấn đề. Ta đi liền coi sao.”
Hắn nhìn về phía Tô Mạt,“Mạt nhi lưu lại đây, hay là theo ta cùng đi?”
Tô Mạt cười nói:“Ngũ Ca đi trước, ta giúp Tiền cô cô làm chút chuyện, lát nữa ta còn phải đi qua chỗ tổ mẫu cùng các tỷ tỷ.”
Hoàng Phủ Giác nhìn nàng thật sâu một cái, gật đầu, dẫn người đi trước.
Tô Mạt làm việc có trật tự, giọng nói trong veo, tư duy rõ ràng, việc Tiền cô cô bận bịu làm không xuể, nàng nhanh chóng sắp xếp giải quyết thành thạo, chỉnh lý một chút, nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ trong chốc lát đã giải quyết khá nhiều việc ứ đọng.
Tiền cô cô âm thầm sửng sốt, ngày thường bệ hạ luôn khen Tô Mạt, nàng cũng hiểu được đứa nhỏ này trí tuệ lanh lợi, xử sự tiến thoái có chừng mực, nhưng bây giờ xem ra, nàng ta quả thật rất đặc biệt.
Loại chuyện rắc rối rườm rà như thế, cho dù bản thân kinh nghiệm làm việc đã hơn chục năm, còn xảy ra chuyện lo được cái này mất cái khác, nàng ta chỉ cần không đến nửa canh giờ, nghe ngóng mọi chuyện trong chốc lát, có thể đem hết mọi chuyện làm thật gọn gàng ngăn nắp.
Một canh giờ sau, cũng đến đầu giờ Tuất, Tiền cô cô xem xét lại mọi thứ, tự mình dùng nước ấm làm ướt khăn tay, đưa cho Tô Mạt lau mặt,“Tô tiểu thư, đã ổn thỏa rồi. Bên kia ngươi có việc, xin cứ đi trước.”
Tô Mạt không dám tiếp nhận chiếc khăn của nàng ta, chỉ từ chỗ Kim Kết nhận lấy, cười nói:“Ta không thêm phiền toái cho Tiền cô cô nữa. Miễn cho công việc của ngài không hoàn thành, đến sáng mai bệ hạ lại trách cứ, ngài lại đổ lên đầu ta”
Nói xong nghịch ngợm chun mũi, giống môt tiểu hồ ly đáng yêu.
Tiền cô cô bật cười, nhịn không được vươn tay nhéo chóp mũi nàng, giống hệt như đối đãi với nha đầu của chính mình, tràn ngập loại tình cảm sủng nịch.
Nàng lại sai người đưa Tô tiểu thư đi đến nơi mà nàng ấy muốn đến.
Tô Mạt mang theo người đi tới Hoa Xuân uyển nơi mà Tô gia đang ở tạm, bốn tiểu thái giám ở phía trước tay cầm đèn ***g dẫn đường, đi trên con đương rộng rãi có lát đá xanh.
Hai bên đường trên những cột gỗ có treo những đèn ***g, cách mười bước treo một đèn vì vậy đường không có tối.
Chiếu hằn rõ lên bóng người, cước bộ của vài người bọn họ ngay ngắn, thanh âm rõ ràng.
Đột nhiên, có một người cưỡi ngựa vọt tới, tiểu thái giám phía trước vội giang hai tay ra, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn một thân mặc áo trường bào gấm vóc màu vàng kim có thêu hình mây và rồng, khuôn mặt như ngọc lạnh lùng thanh khiết, dáng cao dong dỏng, ngồi ngay ngắn trên tuấn mã.
Một thoáng nhìn thấy Tô Mạt kia, vẻ trong trẻo lạnh lùng ấy như tràn ra một tia cười nhẹ, hắn phi thân xuống ngựa, nhẹ nhàng dừng ở trước mặt nàng,“Đi Hoa Xuân uyển? Ta đưa nàng đi.”
Tô Mạt thấy hắn dừng ngựa ở bên ngoài hai cột trụ, nhưng hắn liền trực tiếp bay tới trước mặt nàng, không khỏi quan tâm thương thế của hắn, ngửa đầu chọc chọc vào cánh tay hắn,“Khỏe hẳn rồi?”
Hoàng Phủ Cẩn cười nói:“Đương nhiên.”
Vết thương trên đù* cũng không nghiêm trọng như vậy, người đã từng nam chinh bắc chiến, ở trên chiến trường bị thương là chuyện thường, thường xuyên cho dù là xương cốt bị chặt đứt, còn phải tiếp tục chém giết, nếu không sẽ bị kẻ địch ***.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, cứ để cho hắn ôm mình bế lên ngựa, Hoàng Phủ Cẩn cũng quy củ, dù sao cũng là ở Vạn Xuân Uyển không phải ở ngoại ô hoặc là Tề vương phủ, hắn cũng không dám trắng trợn táo bạo ngồi chung một con ngựa với Tô Mạt.
Tô Mạt ngồi trên lưng ngựa, hắn thì đi ở bên trái.
Kim Kết và vài nha đầu thả châm cước bộ lại, để cho bọn họ nói chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn triển khai toàn bộ nội lực, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh chung quanh, tin chắc không ai có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, bèn nói:“Thái Bình các cùng cái bang truyền đến tin tức, ta phân tích cẩn thận một chút, hình như là có người muốn thuê sát thủ ám sát thánh giá.”
Thái Bình các bởi vì thần bí, bản thân tổ chức có một đội ngũ thích khách, là do Đại các lĩnh Tiêu Vũ lâu kiểm soát.
Hoàng Phủ Cẩn không quen thuộc lắm, nhưng tin tức thì có thể xài chung.
Có người trên giang hồ mua thích khách, loại chuyện này, sẽ bị sát thủ có kinh nghiệm phong phú, khứu giác bén nhạy cảm giác được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc