Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 330

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vương phu nhân mới vừa rồi thế nhưng dám mắng lão phu nhân hồ đồ, Trương mụ mụ theo lão phu nhân nhiều năm như vậy, làm sao có thể chịu nhịn xuống, vốn định lén lút đi theo, dò xét thấy cơ hội này, đương nhiên phải trách mắng một chút.
Vương phu nhân lạnh lùng nói:“Trương mụ mụ, Hỉ Thước nàng ta vẫn là nha đầu của ta, cho dù là leo được tới vị trí cao, giành được Quốc Công yêu thích, cũng không cần xúi giục lão gia muốn giết một người chính thê là ta đây để phù chính (thời xưa từ thiếp lên làm vợ) nàng ta chứ. Cho dù lão gia có tâm tư này, nàng ta cũng phải nhìn lại xem luật pháp Đại Chu có cho phép hay không, có phù chính một con tiện tì sao, tước vị của lão gia cũng sẽ không còn nữa. Nếu không thể phù chính, nàng ta một di nương nhỏ bé, cho dù sinh con ra, chẳng lẽ còn sinh ra một cục vàng hay sao? Ta sanh con dưỡng cái, tiểu thư thiếu gia của con vợ cả, còn không bằng một kẻ tiện nhân sao?”
Trương mụ mụ nghe nàng ta nói thế càng cảm thấy vô lý, tức giận đến nỗi hừ lạnh liên tục, cũng không thèm lý luận, lập tức đi luôn.
Vương phu nhân xì một tiếng khinh miệt, một kẻ nô tỳ, còn muốn đạp trên đầu nàng ta hay sao.
Nàng ta phân phó nha đầu nói:“Sáng sớm mai, phái người đi truyền lời với đại thiếu gia, kêu hắn trở về một chuyến.”
Nha đầu kia vội vàng dạ vâng.
Bên ngoài cặp phu phụ Vương Minh Chí cũng dẫn theo hạ nhân lên xe ngựa, trưởng công chúa Phú Khang nhịn không được châm chọc nói:“Ta thấy lúc này ngươi mặc kệ việc rảnh nợ này đi.”
Vương Minh Chí không vui nói:“Ngươi cũng đừng gây thêm phiền nữa, năm đó ngươi cần bạc, còn không phải đều là muội tử ta lấy từ chỗ Tô gia trợ cấp cho ngươi. Hiện tại ngươi lại nói được loại lời này, không phải khiến muội tử ta đau lòng sao?”
Trưởng công chúa Phú Khang cũng tức giận,“Cho dù nàng ta đã từng giúp ta, chẳng lẽ chúng ta chưa từng giúp nàng ấy? Số tiền đó, chúng ta không phải cũng đã bù vào cho Tô Trì sao, hắn ở trong kinh mua sắm đất đai nhà cửa, lúc đó chẳng phải đều là ta làm sao?”
Vương Minh Chí yếu thế:“Được rồi, các ngươi đều đúng, chỉ có ta không đúng. Ta đây động một cái bị lôi ra, hai người các ngươi ai cũng tìm ta gây phiền toái.”
Trưởng công chúa Phú Khang cười lạnh:“Ai kêu ngươi không có tài cán gì như vậy? Tống tướng không phải cho ngươi đi thương lượng sao, ngươi đi chưa?”
Vương Minh Chí lắc đầu,“Ta đang suy nghĩ, sự tình không đơn giản như vậy. Tống tướng nếu muốn làm gì đó, ta đương nhiên ủng hộ. Nhưng hắn sao lại muốn hao tốn tâm sức với nha đầu kia? Có phải có chút chuyện bé xé ra to rồi không? Tô Mạt nha đầu kia, mặc dù có chút tâm cơ, thông minh, nhưng cũng chỉ là một nha đầu. Ta cũng không thấy nàng ta làm chuyện gì hại người, chúng ta khẩn trương cái gì chứ? Tống tướng sẽ đối phó với nàng ta, vạn nhất chọc giận Tề vương? Đó là hạng người giết trước nói sau đó, chúng ta có thể thắng được hắn sao?”
Trưởng công chúa Phú Khang cả giận:“Ngươi sao lại ngốc như vậy, ngươi cho là Tống tướng ngốc như ngươi hay sao? Người ta là động não. Tô Mạt nàng ta ở trong cung, chẳng lẽ nào liền một chút sai đều không phạm phải? Bắt được một chút lỗi, liền đủ để nàng ta hứng chịu rồi. Ở nơi đó, có thể một bước lên trời, nhưng cũng có thể một bước xuống địa ngục .”
Trong lòng Vương Minh Chí vừa động,“Có phải quý phi nương nương nói với ngươi cái gì hay không, bọn họ có biện pháp ?”
Nếu thật sự có biện pháp, vậy đương nhiên là tốt rồi, Hương lâu Hoa Phố của Tô Mạt còn có cái tiệm tạp nham làm ăn gì đó nữa, nếu muốn thu mua lại, đó phải ra giá rất cao
.
Đương nhiên, biện pháp tốt nhất vẫn là bắt bí nàng ta, để nàng ta vì bọn họ sử dụng mới tốt.
Phú Khang trưởng công chúa hừ một tiếng,“Nàng ta cũng là cá nhân, vẫn là một tiểu nha đầu, có thể rất giỏi về cái gì, cũng không phải kim cang, đao thương bất nhập. Bất quá là nịnh nọt hoàng huynh, nếu là hoàng huynh không thích nàng ta nữa, ngươi cảm thấy nàng ta còn có thể toàn thân trở ra sao?”
Vương Minh Chí vội hỏi nội dung cụ thể, trưởng công chúa Phú Khang lườm hắn,“Tự mình nghĩ đi.”
Hoàng quý phi nếu chịu nói cho nàng biết, vậy sẽ không phải là mụ dạ xoa ở chốn hậu cung, khẩu phật tâm xà, âm ngoan thủ đoạn nữa.
Hoàng quý phi bởi vì thống trị hậu cung, dựa vào nụ cười đẹp đẽ, nổi danh tâm địa hung ác, có một tên gọi là:“Hậu cung quỷ dạ xoa”.
Tô Mạt vốn tránh đằng sau bình phong, chờ mọi người trong phòng đi hết, thời điểm còn lại mình lão phu nhân, nàng dò xét thăm dò, cười hắc hắc.
Lão phu nhân quay đầu nhìn thấy nàng, cười ngoắc,“Ngươi quỷ nha đầu này, lại đây!”
Tô Mạt bước nhanh đến, nhảy lên chiếc giường La Hán, ghé vào trong lòng lão phu nhân,“Lão tổ mẫu, ta đã hỏi qua thái y cùng Hồ tiên sinh có y thuật cao minh. Bọn họ đều nói, tuổi kết hôn của nữ hài tử tốt nhất là mười bảy mười tám tuổi , bởi vì lứa tuổi thích hợp nhất sinh đẻ là qua mười tám tuổi nha.”
Lão phu nhân kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng, như là xem tiểu quái vật vậy,“Ai nha nha đầu, lời này ngươi cũng biết nói? Cũng không biết mắc cỡ!”
Tô Mạt bĩu môi, làm nũng nhìn lão phu nhân,“Lão tổ mẫu, chẳng lẽ ngài không biết chuyện ta cùng Hồ tiên sinh học sao?”
Nàng ngồi lên, khoa tay múa chân, ở trên thân thể của mình và của lão phu nhân giải thích mỗi bộ phận trên thân thể, chỗ nào là chỗ nào, cơ quan nào, ***, có đặc điểm gì...
Nàng học là ngoại khoa, thuộc như lòng bàn tay.
Lão phu nhân nghe được những điều đó liền bị trấn áp, nha đầu kia, chẳng lẽ đã từng mổ người ra xem xét rồi hay sao?
Nghĩ đến cái hình ảnh kia, lão phu nhân liền cảm thấy lông tơ dựng thẳng, nhất là trước mắt cô cháu gái đáng yêu xinh đẹp như thế, giống con tiểu hồ ly thông minh.
Tô Mạt quan sát thấy biểu tình biến hóa của lão tổ mẫu, cười nói:“Lão tổ mẫu, người ta không phải không biết mắc cỡ. Nhưng sự tình liên quan đến sự khỏe mạnh của tỷ tỷ, không thể không nói a.”
Lão phu nhân giận nàng liếc mắt một cái, ôm nàng vào lòng,“Ngươi quỷ nha đầu này, vậy việc hôn nhân của ngươi cùng Tề vương điện hạ, vẫn là chờ ngươi mười tám tuổi rồi nói sau được không.”
Tô Mạt hì hì cười,“Được a, nhưng chỉ sợ Tĩnh thiếu gia đều bị già mất thôi.”
Lão phu nhân nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng,“Ngươi nha đầu giảo hoạt này, là có ý kiến quỷ quái nào nữa, nói, ngươi muốn làm gì hả?”
Tô Mạt ôm cổ lão phu nhân, hắc hắc cười,“Lão tổ mẫu, Mạt nhi chỉ muốn cầu xin ngươi, có thể để cho tỷ tỷ tự mình chọn, chọn một người nàng ấy bằng lòng gả. Nếu không lấy phải người nàng không thích vậy thì tỷ tỷ cũng sẽ không hạnh phúc .”
Lão phu nhân rũ mắt nhìn nàng, tình ý sâu xa nói:“Nha đầu, các ngươi còn nhỏ, con đường nhân sinh còn dài, bản lĩnh nhìn người, chẳng lẽ có thể lợi hại hơn với ta và ngươi phụ thân? Không nói ngươi, chỉ nói tỷ tỷ ngươi, nàng ta đã gặp qua mấy người, chẳng lẽ nàng ta có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra người tốt? Có hảo cảm vị tất thích hợp với đại tỷ ngươi.”
Tô Mạt cũng tuyệt đối đồng ý, nàng nhẹ giọng nói:“Tổ mẫu nói rất đúng, chỉ là, tuy rằng chúng ta là muốn tốt cho tỷ tỷ, lại có một điều, không thể *** nàng. Nếu không làm cho trong lòng nàng có hận ý, chỉ sợ về sau khó có thể cởi bỏ được.”
Lão phu nhân a một tiếng, không nghĩ tới nha đầu kia sẽ suy tính lâu dài như vậy, cha mẹ bình thường khác, chỉ để ý an bài việc nữ nhi, làm sao còn để ý đến tâm tư nàng nghĩ sao?
Nhưng Tô Mạt nói rất đúng, lão phu nhân không khỏi âm thầm gật đầu, chính mình lúc trước rất là xem nhẹ tâm sự của con cái, chỉ nghĩ đến việc làm sao tốt nhất cho chúng là được, không dùng phương thức khéo léo êm dịu, luôn lựa chọn phương thức hữu hiệu nhất trức tiếp nhất để giải quyết vấn đề, nhưng trên thực tế lại làm cho nội tâm bọn họ đối với nàng có một loại xa cách.
Tỷ như nói về chuyện của Cố di nương, nay Tô Nhân Vũ đối với bà vẫn còn có một khúc mắc.
Tuy rằng hắn cực kỳ tôn kính bà, nhưng không thân thiết như trước nữa.
Trước đây tuổi trẻ không cảm thấy, nay tuổi lớn rồi, nhìn Tô Mạt nhu thuận đáng yêu như thế, trí tuệ như thế, lão phu nhân nhất thời sinh ra một loại cảm giác năm tháng không buông tha người ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc