Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 33

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nói xong liền tháo cái túi được làm rất tinh xảo đeo trên hông xuống, bên ngoài tráng trí những sợ vàng óng ánh, thêu những bông hoa khéo léo, bên trong đựng quả cau, kẹo, phía dưới túi treo vài sợ tua rua sặc sỡ, trang trí đủ loại đá quý ngọc thạch, so với quả cầu được bện bằng cỏ của nàng không cần nói cũng biết là tốt hơn gấp nhiều lần.
Tô Mạt lại không cần, nàng vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những giọt châu ****, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.
Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”
Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.
Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.
Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."
Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.
Ng'n t thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.
Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu nhân đưa ngươi đi lấy."
Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.
Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.
Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.
Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.
Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.
Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương thực sự thấy tan nát cõi lòng.
Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"
Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."
Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho bước vào.
Di nương nói với Tô Hinh Nhi :"Tam tiểu thư sao lại khóc thương tâm như vây? Đỗ di nương có trò chơi rất vui, chơi cùng tam tiểu thư được không ? "
Tô Hinh Nhi trừng mắt nhìn nàng ta, phẫn nộ quát : " Ngươi thứ tiện nhân, ngươi đến làm gì hả? Cái thứ tiểu tiện nhân kia cũng không phải là thứ tốt lành gì."
Đỗ di nương lập tức nói : " Đúng vậy, tứ tiểu thư không phải là người tốt, là đồ hạ tiện. Tam tiểu thư là tốt nhất."
Tô Hinh Nhi thấy có người giúp nàng ta mắng Tô Mạt, lại còn là nương ruột của Tô Mạt, thoáng cái lên tinh thần : " Ngươi qua đây, mắng nó cho ta."
Tô Hinh Nhi rút ra khăn tay , cẩn thận nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hinh Nhi : " Không chỉ chửi mắng, còn làm hình nhân trù yểm nàng ta, làm cho nó vạn kiếp không siêu sinh."
Tô Hinh Nhi lập tức nín khóc cười : " “ Nhanh, mau nhanh lên!"
Đám nô tài nhìn thấy Đỗ di nương nịnh hót như vậy, liền khinh thường coi rẻ nàng ta ra mặt.
Đỗ di nương cũng sợ bản thân biểu lộ ra quá tận tâm, còn không quên vờ vĩnh cầu xin giúp Tô Mạt, xin Tô Hinh Nhi đừng có kiến thức nông cạn như bà ta mà làm thế.
Chỉ là khi nguyền rủa lên , cái miệng lại không hề kiêng dè, rất ra sức chửi mắng.
Lúc đó Tô Mạt bị Tô Nhân Vũ bế, hoảng hốt như quay lại lúc nhỏ, lúc đó cha rất bận rộn, khó kahwn lắm mới về nhà một lần, mỗi lần về đều bế nàng không dời tay, hai cha con đi chơi khu vui chơ, đi dạo phố, nàng trong miệng ngậm kẹo, cưỡi trên cổ cha. Cha nàng thân thể cao lớn, trên người có mùi vị nhẹ nhàng thanh mát, giống như hiện tại.
Nàng không cầm lòng được ngả đầu vào lòng Tô Nhân Vũ, bàn tay nhỏ nhắn vòng lên ôm cổ hắn, giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ngon giấc.
Tiến vào thư phòng, Tô Nhân Vũ cũng không thả nàng xuống, từ trong rất nhiều hộp để đò quý giá, hắn lấy một ra một hộp gỗ cây tử đàn, mở ra, bên trong có một quả cầu hương, trạm trỗ hoa văn rất tinh xảo, màu bạc rãnh vàng, ánh sáng lấp lánh sắc màu, rất hoa lệ.
Hắn nhấc lên một quả, giắt trên lưng nàng, lại lấy một quả đặt trong lòng nàng.
Tô Mạt lắc đầu nói “ Ta chỉ cần một quả, quả khác tặng cho phụ thân.”
Tô Nhân Vũ sững sờ, nghe thấy giọng nói mềm mại dẻo quẹo của nàng, nhất thời trái tim như tan thành nước.
“ Ngươi muốn đọc sách không ?”
Tô Mạt : " Dạ muốn."
Tô Nhân Vũ ôn nhu nói : " Phụ thân dạo này không bận lắm, sẽ ở nhà dạy các ngươi."
Tô Mạt lập tức cười rạng rỡ, nàng thậm chí có một tia Hoàng Oanh tưởng nghĩ rằng, phụ thân sẽ không chỉ yêu thương một mình Tô Hinh Nhi nữa, mà sẽ làm một người cha thực thụ.
Đột nhiên trong lòng nàng có một cơn đau thắt, “ ai..a…” kêu lên một tiếng.
Tô Nhân Vũ thân thiết hỏi : " Sao vậy?"
Tô Mạt khuôn mặt tái xanh lắc đầu :"Không có gì, chỉ là có chút khó ở."
Tô Nhân Vũ bèn nói : " Vậy thì mau quay về nghỉ đi."
Hắn lại tự mình bế nàng về Phù Dung viên, đặt àng lên trên giường, dặn dò mụ mụ và nha hoàn, nếu như tiểu thư không thoải mái, lập tức đi gọi đại phu, Trương mụ mụ nhìn thấy cảnh đó là cục kì vui sướng.
Ngoài tam tiểu thư ra, lão gia lần đầu ôm nữ nhi. Nghe nói đến cả nhi tử cũng không ôm bế.
Hôm đó Tô Hinh Nhi đứng trước mặt khách bắt nạt muội muội, vô lý làm loạn, khiến Tô Nhân Vũ có chút tức giận, đợi khách đi về hết, cố ý không đi thăm nàng ta, ngược lại mỗi ngày lại hỏi thăm tình trạng của Tô Mạt, ở trong viện của Vương phu nhân dạy đại tiểu thư, nhị tiểu thư và Tô Mạt học chữ.
Sau bữa sáng, hắn như thường lệ hỏi lại các chữ đã dạy hôm trước, ba người đều trả lời được, nhất là nhị tiểu thư miệng mồm lanh lẹ, lại học một biết mười, xem ra đã rất chăm chỉ ôn tập.
Đại tiểu thư tuy rất thanh cao, nhưng phụ thân phân phó lại vẫn làm thật cẩn thận tỉ mỉ.
Tô Mạt chỉ làm tốt bình thường, một đứa bé 7 tuổi, có thể làm ra trình độ nào? Nàng không muốn quá nổi trội rước lấy sự đố kị của phu nhân, đến lúc đó lại không có bánh trái mà ăn.
Tô Nhân Vũ dạy dỗ bọn họ, sau đó nhận xét : " Nhị nha đầu học tốt nhất, thưởng cho cây Pu't lông thượng đẳng trong thư phòng phụ thân."
Vương phu nhân ghi nhớ, phân phó Hỷ Thước đi làm.
Tô Mạt tuy bề ngoài học rất chậm, là vì cố ý, nhưng trên các đề tài tự do phát huy, nàng luôn bắt được điểm cốt lõi quan trọng, điểm trúng nội tâm của Tô Nhân Vũ.
Đại tiểu thư không thèm a dua, cũng chỉ có thể nói ra quan điểm của mình.
Chỉ có nhị tiểu thư, lại muốn thể hiện, lại muốn hùa theo, tự bản thân rõ là không thích sách binh pháp, mỗi ngày đều chịu khó học, ngược lại không lấy lòng được lại lợn lành chữa thành lợn què.
Tô Nhân Vũ lại cũng không trách mắng nàng ta. Không có yêu cầu cũng không có trách phạt.
Tô Mạt trước nay vẫn cho rằng thế này: chính lúc nhỏ cha nàng luôn nói nàng cái này, cái nọ, lúc bắt đầu nàng luôn đối đầu với cha, lôi kéo ông nội đối phó với cha, rất nhiều quan điểm của cha với ông nội là không hợp ý nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc