Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 328

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng ra hiệu bảo đại tiểu thư cùng Tô hinh Nhi vào phòng nàng trước , nàng ở lại nghe thêm chút nữa.
Tô Mạt từng tham gia huấn luyện , việc giấu hơi thở để nghe trộm không là vấn đề lớn với nàng.
Lão phu nhân ngồi ở giữa giường La Hán , Vương Minh Chí cùng phu nhân của mình , Phú Khang trưởng công chúa ngồi chếch về phía đông.
Ngoại trừ hai người bọn họ cũng chỉ có Xuân Thủy , ngay cả đại thiếu gia cũng không có mặt.
Phú Khang trưởng công chúa kiêu ngạo cười “Tô lão phu nhân không thể nói như vậy được , dù gì đi nữa , hôn sự Trì nhi cùng Nhu nhi, chúng ta làm cậu mợ không thể nhông hỏi tới . Dù sao hai nhà Vương , Tô chúng ta thông gia cũng đã nhiều năm , mọi người giúp đỡ nhau cũng không phải ngắn . Lão phu nhân cùng Quốc Công nghĩ có đúng không ?”
Tô quốc Công không nói tiếp, chỉ nhìn về phía lão phu nhân.
Lão phu nhân mặc áo dài thêu hoa cúc , trên đầu buộc một dây tơ có khảm một viên dạ minh châu , Pu'i tóc còn cắm một cây trâm vàng hình chim phượng đại biểu cho thân phận, tuy không phải tiến cung , nhưng cách ăn mặc so với lúc tiến cung không khác .
Nàng thản nhiên quét nhìn Vương phu nhân , chờ ba người chột dạ nhìn nhau mới nói :“Làm thân gia, tự nhiên phải giúp đỡ nhau .Tô gia chúng ta từ xa đến , đối kinh thành không thực hiểu biết. Tự nhiên muốn thông gia giúp đỡ , ngược lại chúng ta cũng không ngồi không mà hưởng . Hôm nay ta cùng Quốc Công tiến cung diện thánh. Bệ hạ muốn Mạt nhi trước cùng Tề vương điện hạ đính hôn . Về phần Trì nhi , bệ hạ cùng hoàng quý phi nương nương thương lượng , tính đem An Bình công chúa chỉ hôn cho hắn.”
Đám người Vương Minh Chí ngẩn ra , tin động trời như vậy sao họ không nghe được chút gì ?
Bệ hạ chỉ hôn cho An Bình công chúa cùng Tô Trì mà nói, cũng không kém gì so với kết hôn với Tống gia tiểu thư, nhưng còn ......
Vương phu nhân nóng nảy “Còn Nhu nhi thì sao ?”
Lão phu nhân cười cười,“Không cần sốt ruột, Nhu nhi đủ tuổi , tự nhiên sẽ xuất giá . Chính là hiện tại cũng còn nhỏ. Nay chính sách triều đình thay đổi , cũng không gấp xuất giá theo quy củ của tiền triều. ”
Ở triều đại trước , có đoạn thời gian cần bồi dưỡng nhân lực do chiến tranh lên miên , đã từng yêu cầu dân chúng sớm kết hôn , sớm ngày sinh nhi dục nữ .
Sau khi Thủ Chính đế đăng , quốc thái dân an, nhất là mấy năm nay, có Hoàng Phủ Cẩn xuất chinh , uy chấn mạc bắc, làm cho trong nước bình an, dân chúng đều được an cư lạc nghiệp.
Cho nên tuổi kết hôn cũng không nhất nhất như trước đây, nam nữ có cưới trễ chút cũng không sao.
Vương phu nhân vội vàng làm động tác ra hiệu với đại ca, bọn họ đều cảm thấy lão phu nhân khẳng định là có ý đồ khác.
Tô Trì cưới công chúa, khác với việc cưới Tống tiểu thư.
Tuy rằng đối với Tô gia mà nói, hình như Tô Trì đạt được sự coi trọng, hơn nữa quan hệ với thái tử càng thêm thân mật, từ thư đồng lại làm trở thành mối quan hệ thông gia.
Nhưng không có quan hệ gì với Tống gia.
Nhưng cùng một đạo lý, công chúa An Bình chỉ là một công chúa bình thường, có quan hệ hết sức bình thường với những công chúa và các hoàng tử khác, không có đặc biệt tốt.
Thậm chí về phương diện nào đó, Tô Trì sau khi làm phò mã Đô Úy, con đường chính trị làm quan này có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa, nếu không cho Tô Trì thú ( cưới) tiểu thư Tống gia, như vậy thì hôn sự của đại tiểu thư và thái tử chỉ sợ cũng sẽ có biến cố.
“Mẫu thân, lão gia, hoàng quý phi vốn đề cập với ta, nói là muốn để đại tiểu thư chúng ta làm chính phi Đông cung của thái tử.”
Vương phu nhân nóng nảy, hận không thể lập tức xông lên, nói cho chính bọn họ biết nữ nhi của mình nhất định phải làm hoàng hậu, nhi tử của mình về sau cũng khẳng định sẽ làm tể tướng, cùng với Tống gia, là trụ cột của hoàng triều Đại Chu, dưới một người trên vạn người.
Ánh mắt lão phu nhân sắc bén, nhẹ nhàng hừ một tiếng, tình thế Vương phu nhân muốn xông lên liền bị áp chế đi.
Nàng thản nhiên nói:“Trước kia Nhu nhi của chúng ta còn nhỏ, mọi người thường ngày thảo luận đùa vui cũng thôi đi. Việc hôn nhân của thái tử là đại sự triều đình, bệ hạ tự nhiên sẽ tận tâm tận sức. Ý tứ của bệ hạ, muốn tuyển tiểu thư của Tả Thượng Thư làm thái tử phi, mà ta và lão gia các ngươi đã thương lượng rồi, từ trong những gia tộc có địa vị ổn trọng trong triều muốn tìm cho Nhu nhi một công tử ôn nhu hiểu biết lễ nghĩa, chúng ta đã xem xét vài nhà, có Tả gia, Tần gia , Lưu gia, Trương gia ......”
“Không được, ta không đồng ý!”
Vương phu nhân chợt đứng lên, lớn tiếng kháng nghị nói.
“Nhu nhi là nữ nhi của ta, từ xưa đến nay, hôn sự của nữ nhi đều là lệnh của cha mẹ lời của mai mối, ta không đồng ý!”
Lão phu nhân liếc Vương Minh Chí một cái, thản nhiên nói:“Không biết hôn sự của đại công tử đã định tiểu thư nhà ai a?”
Vương Minh Chí cùng Phú Khang trưởng công chúa tuy rằng trong lòng cũng rất ảo não, nhưng vẫn trả lời:“Cảm ơn Lão phu nhân đã quan tâm, đã định nhị tiểu thư đích nữ ( con vợ cả) của Hoàng đại nhân gia.”
Lão phu nhân lại hỏi:“Không biết là ý tứ của cữu lão gia hay là trưởng công chúa Phú Khang tuyển chọn?”
Vương Minh Chí không nghĩ kĩ, thuận miệng nói:“Là lão mẫu chọn ......”
Lời vừa dứt, hai phu phụ lập tức nhìn nhau, không nghĩ tới lập tức rơi vào cạm bẫy của lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng không nói nữa, sự thật thắng hùng biện, gia tộc họ Vương nàh hắn đều là lão thái thái quyết định hôn sự của tôn tử, ở Tô gia còn cần hắn một ngoại nhân xen miệng vào sao?
Vợ chồng hai người bọn họ nhất thời ỉu xìu, ngượng ngùng nói qua loa cho có lệ.
Vương phu nhân bỗng thấy lửa giận ngút trời, mà lại không có cách nào phát tác, từ lúc lão phu nhân ở nông thôn trở về, Vương phu nhân phát hiện, chính mình quả thực là như con châu chấu bị nhốt trong lòng bàn tay của bà, một chút đều không có cơ hội tự chủ.
Bà ta quá nghiêm khắc với chính mình, sự vụ lớn nhỏ trong nhà mình cơ hồ đều bị bài xích ra bên ngoài.
Nếp sống bại hoại của Tô Mạt, cùng Tề vương điện hạ không bị kiềm chế như vậy, nếu như theo ý nàng, đó phải phạt cho thật nặng, cấm không được tùy tiện xuất môn.
Nhưng lão phu nhân chẳng những cho nha đầu đó xuất môn, còn cho nàng ta tùy tiện đi khắp nơi, như Hương lâu Hoa Phố gì gì đó.
Mở nhiều công việc làm ăn như vậy, kết quả thì sao, có chu cấp cho gia tộc đồng bạc nào sao?
Cuối năm trước nàng ta muốn tổ chức một lễ hội mừng năm mới, các gia tộc họ hàng thân thích, nhóm nương nương trong cung, còn có đồng liêu của Quốc Công, bởi vì lão phu nhân khống chế chặt chẽ, nàng ta không có nhiều ngân lượng trong tay, muốn lấy từ Hương lâu mấy ngàn lượng bạc để ứng phó một chút.
Kết quả đừng nói Tô Mạt, cho dù là Tô Việt đều dám chống đối nàng, chẳng những không đưa bạc, còn nói một đống thứ không liên quan gì đến.
Nàng một đương gia chủ mẫu còn có chút tôn nghiêm sao?
Nghĩ bản thân vì sao lại thành như thế này, cũng là vì Tô Nhân Vũ hờ hững lạnh nhạt, là lão phu nhân khắp nơi chèn ép mới tạo thành .
Nếu đương gia giúp nàng nói vài lời, chống lưng cho nàng, nàng có đến nôi như hiện nay ở Tô gia cho dù là quản gia, nha đầu, mụ mụ, gã sai vặt, xa phu cũng không muốn gặp sao?
Lúc trước nàng là đương gia, bọn họ nào dám như thế?
Chẳng lẽ nàng không phát uy, bọn họ coi nàng nhưu đồ chỉ trưng bày cho đẹp mắt thôi sao?
Lão phu nhân lại hỏi Vương Minh Chí,“Cữu lão gia, ngươi giúp Nhu nhi chúng ta để ý xem sao, là Tần gia công tử tốt, hay là Tả gia công tử tốt.”
Vương Minh Chí cố ý không trả lời, lại có chút thất lễ, đành phải nói:“ Công tử Tần gia dáng vẻ tuấn tú hơn chút, công tử Tả gia con đường làm quan tốt hơn chút.”
Lão phu nhân nhìn về phía Tô quốc Công,“Theo ta thấy, tuy rằng mọi người đều nói cao gả thấp thú, nhưng ngẫm lại cẩn thận, nếu như vợ chồng hoà thuận, nữ nhi nhi tử khỏe mạnh hòa thuận, về phần làm quan gì, thì không nhất định là quan trọng nhất. Huống hồ, cô gia làm quan chức gì, đương nhiên có lão gia hắn quan tâm, chỉ cần đối đãi tốt với khuê nữ của chúng ta, vậy là đủ rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc