Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 327

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này nước trong chén không còn bao nhiêu, Tô Mạt kinh hỉ phát hiện, đóa hoa sen đó thì ra là một chiếc nhẫn.
Nàng vội vã uống hết nước trà, lấy chiếc nhẫn kia ra, chiếc nhẫn không biết làm từ nguyên liệu gì, giống vàng nhưng không phải vàng.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng không chớp mắt, không buông tha bất kì một biểu tình dù là nhỏ nhất trên mặt nàng, nhìn sự kinh ngạc của nàng, nhìn nàng vui mừng sau lại cười ngây ngô giống như đứa trẻ.
Đôi mắt đen bóng của nàng ௱ôЛƓ lung hơi nước “Ngươi … sao ngươi lại đưa ta vật này?”
Làm sao hắn biết được đính hôn cần phải tặng nhẫn?
Tuy rằng người cổ đại đính hôn cũng sẽ tặng nhẫn, nhưng bất quá chỉ là một trong số các lễ vật mà thôi, ngoài ra còn có vàng bạc và nhiều thứ khác nữa. Mà hắn, thế nhưng lại tặng nhẫn cho nàng.
Điều này đối với Tô Mạt mà nói, không thể không bị chấn động.
Trải qua hai kiếp làm người, cuối cùng nàng cũng có thể nhận được tín vật đính ước.
Hoàng Phủ Cẩn đem chiếc nhẫn sen vàng Ⱡồ₦g vào ngón giữa mảnh khảnh của nàng, hơi rộng hơn một chút, hắn liền dùng sức nắn, nắn không nổi.
Nàng không khỏi mỉm cười, hơi chế nhạo nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn nghiêm trang nói,“Đây là tặng cho nàng khi lớn lên mới đeo, còn bây giờ......”
Hắn cười cười, ngón tay hơi hơi dùng sức, chiếc nhẫn liền rút nhỏ một chút, bên ngoài nhìn qua chiếc nhẫn vẫn không sứt mẻ, thực tế chỗ tiếp nối bị bọc bên trong, nhưng mà vật cứng như vậy cũng không phải ai nắn cũng được.
Chỉ là nó làm sao có thể làm khó được một cao thủ như Hoàng Phủ Cẩn?
Chiếc nhẫn hoa sen lóe huỳnh quang, chặt chẽ bao lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng, ở trên làn da tuyết trắng, có một loại cảm giác thần bí mà thuần khiết.
Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn xuống rồi nhìn thật sâu vào mắt nàng, vô tận ôn nhu, vô tận trìu mến “Mạt nhi, nàng sẽ cho ta cơ hội chờ nàng lớn lên, đúng không?”
Tô Mạt cắn môi, cảnh tượng rõ ràng thực buồn nôn, rất muốn cười, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như nước của hắn, nàng lập tức cảm thấy rất cảm động, thực vui vẻ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Nàng cúi đầu nghịch xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, cúi đầu cười e lệ.
Kim Kết cùng vài nha hoàn sợ chủ tử của mình e lệ , đã sớm trốn sang một bên, nấp dưới tàng cây lén nhìn bọn họ .
Hai người đứng trên hòn giả sơn cổ kính được gió xuân gột rửa, tay áo bồng bềnh, nam tử phong thần như ngọc, nữ tử dung mạo như hoa , đẹp không 乃út mực nào tả xiết.
Kim Kết mỉm cười, liếc đám người Đinh Tiểu Căn “Các ngươi nhìn cái gì vậy, không được nhìn lén tiểu thư chúng ta.”
Kim Kết mỉm cười, liếc đám người Đinh Tiểu Căn “Các ngươi nhìn cái gì vậy, không được nhìn lén tiểu thư chúng ta.”
Đinh Tiểu Căn đắc ý nói:“ Tiểu thư các ngươi, còn không phải vương phi tương lai chúng ta sao, Kim Kết tỷ tỷ không nên so đo cái gì của ngươi của ta chứ .”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu có một cánh tay nhấc lấy hai người bọn họ đẩy qua một bên , thấp giọng mắng :“Còn không đi.”
Kim Kết quay đầu muốn xem chuyện gì, đã thấy Tĩnh thiếu gia nâng má tiểu thư nhà mình, cúi đầu hôn xuống.
Mặt nàng đỏ bừng , lôi Đinh Tiểu Căn trốn đi, trách cứ nói:“ Nìn linh tinh cái gì, có gì để ngươi xem sao ?”
Trên núi giả nguyên bản gió xuân man mát, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, nhưng giờ Tô Mạt lại cảm thấy thực nóng , nóng nhất là hơi thở của hắn , giống như mang theo mùi hương mê người, hút lấy hồn nàng .
Hắn cúi đầu, trán tì lên trán nàng, thanh âm như suối chảy “Mạt nhi, nàng biết không , hiện giờ ta ước gì thời gian qua nhanh để ta có thể sớm cưới nàng vào cửa , nhưng ta cũng muốn thời gian dừng lại mãi mãi để ta có thể cùng nàng xem mây tím đầy trời , cùng du ngoạn thế gian , cùng thưởng thức phồn hoa đô hội .”
Hắn từ lâu đối với nàng đã có một khát vọng mãnh liệt , hiện tại uống lên ly trà kia , ngửi được mùi thơm sâu kín trong cơ thể nàng , hương vị kia sớm bị hắn khắc sâu vào linh hồn , giống như đã mở cánh cửa mà hắn tự mình cấm bế. Dường như thứ hắn uống không phải là trà mà là quỳnh tương mĩ tửu , rượu không chuốc được người say nhưng người lại tự say vì mĩ nhân bên cạnh.
“Mạt nhi, hình như ta say mất rồi? Nhưng sao uống trà mà say được nhỉ?”
Hai má hắn nóng bỏng , chỉ cảm thấy trong cơ thể có cái gì đang cuồn cuộn chảy , thôi thúc hắn đem nàng ôm vào lòng , nhu tình mật ý một phen.
Tô Mạt cũng là ý loạn tình mê, đột nhiên sực tỉnh , trách mình không kiên định.
Nàng vội vàng nói:“A Cổ Thái kia là đồ trứng thối!”
Nhất định hắn đã bỏ vào trong nước hoa thôi tình dược , nàng muốn tìm hắn tính sổ !
Nhìn bộ dáng tức giận của nàng , dung nhan như vẽ , ngây thơ động lòng người , hắn rốt cục nhịn không được, ôm chặt nàng , thì thầm vào tai nàng :“Mạt nhi, không phải A Cổ Thái, hắn không hề động tay chân. Hắn chỉ là......”
Hắn chỉ là chân chính ru nhập vào hàng ngũ hương liệu đại sư, chính thức trở thành hương thánh!
Có thể dựa vào bản thân nàng , hiểu rõ đặc điểm của nàng , làm cho nàng sức quyến rũ của nàng phát ra đến tận cùng.
Điều này đối với người tha thiết yêu nàng mà nói , là không thể ngăn cản .
Cái loại hơi thở này là nguyên nhân trí mạng hút hết tất cả tình yêu của hắn dành cho nàng , muốn phá bỏ mọi ẩn nhẫn hắn tự mình kiềm chế thoát ra ngoài .
A Cổ Thái này thật ra chính là cố ý !
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhếch lên khóe môi,“Lấy nội lực của ta , xuân dược cùng thôi tình dược là vô dụng , nàng đừng trách oan hắn!”
Chúng chỉ mở hướng cho tình cảm ẩn sâu trong lòng hắn ra ngoài mà thôi.
Tô Mạt trộm nhìn xung quanh , may mắn xung quanh không có người, nếu không mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được .
Nàng nhẹ nhàng nói:“Chúng ta đi xuống đi.”
Hoàng Phủ Cẩn nhẹ nhàng cười, nội lực trong kinh mạch lưu chuyển, ôm nàng bay xuống, nhẹ nhàng dừng bên nhánh phong lan .
Ánh chiều tà chiếu xuống , như nhuộm vàng lấy sự ngượng ngùng và hạnh phúc của họ khi lần đầu định tình.
Hắn cúi đầu, đôi môi ôn nhuận dừng lên trán nàng “Đã không còn sớm , ta đưa nàng về.”
Tô Mạt vội nói :“Không cần , ngươi nên ở lại dưỡng thương cho thật tốt thì hơn .”
Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười nói : “Không nặng như vậy đâu .Ta có thuốc trị thương tốt nhất , hơn nữa nội lực lại thâm hậu , vài ngày thì khỏe lên rồi.”
Tuy rằng không thể khỏi hẳn, nhưng tiễn nàng là không thành vấn đề .
Tô Mạt nào dám để hắn đưa mình , hai người vụng trộm qua mặt người lớn đưa ra đính ước , còn có bộ dáng của nhóm người nhị ca trêu ghẹo nàng khi nãy.
Hai má của ngàng như sắp phỏng đến nơi , nếu giờ còn cho hắn đưa về không biết phải kiếm chỗ nào mà chui xuống.
Sóng mắt ẩn tình, nàng liếc hắn , nghịch ngợm nói:“Không cần , ngươi nhanh chóng giúp ta hoàn thành cái xích đu đi. Ta sẽ tìm thời gian đến đây chơi.”
Nói xong nàng vọt ra bên ngoài : “Đại Quýt Tử , về !”
Hoàng Phủ Cẩn biết nàng thẹn thùng, cũng không cưỡng cầu, để Hầu quản gia tự mình dẫn người đánh xe đưa các nàng trở về.
Hơn nữa có A Tùng đang âm thầm bảo vệ , cũng không khiến hắn lo lắng.
Tô Mạt trở lại Tô phủ, trời đã tối rồi, lão phu nhân cùng Tô Nhân Vũ đều đã từ trong cung trở về.
Mọi người đều ở trong phòng lão phu nhân nói chuyện, Tô Mạt vội vàng đi qua, bị đại tiểu thư cùng Tô Hinh Nhi ngăn lại trước cửa viện.
Tô Mạt nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ trắng bệch cùng vẻ mặt ngưng trọng của Tô Hinh Nhi , vội hỏi : “Xảy ra chuyện gì ?”
Đại tiểu thư nói không nên lời , Tô Hinh Nhi thấp giọng nói :“Chúng ta nghe lén được , hình như đang thương lượng việc hôn nhân của tỷ tỷ cùng đại ca . Phu nhân tìm cữu lão gia cùng cữu phu nhân đến , đang ầm ỹ ở bên trong.”
Tô Mạt biết, cãi nhau là không có khả năng , nhưng dùng lời nói sắc bén, hoặc dùng thái độ cứng rắn là hoàn toàn có thể .
Vương phu nhân luôn tự cho là có Vương gia làm núi dựa vào , cho nên lão phu nhân cùng phụ thân sẽ không dám làm gì nàng ta, cho dù nàng ta đã Gi*t Cố di nương , cũng đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lí .
Lão phu nhân xuất phát từ vinh quang , danh dự của gia tộc, nên cũng không muốn động tới nàng ta.
Hiện tại nàng ta lại dám đem nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa, Tô Mạt lạnh lùng cười, nàng ta thật xem mình là chủ mẫu của Tô gia sao chứ ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc