Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 326

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt oán hận trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Căn một cái, nhưng cũng không nỡ không đi, giả bộ như bộ dáng không quan tâm lắm:“Nhị ca đại tỷ tam tỷ, các ngươi đi về trước, ta đi xem một chút cái gì là trà ngon, chẳng lẽ so với trà của chúng ta còn ngon hơn?”
Kim Kết vội vén màn trướng, Tô Mạt xoay người đi ra ngoài, tự mình lưu loát nhảy xuống xe, xa phu vội thả thắng xe, Kim Kết đi theo xuống.
Tô Việt mỉm cười, nói:“Chúng ta về trước.”
Dù sao Tô Mạt xuất nhập Vương phủ cũng như chuyện cơm bữa, ở trong hoàng thành, cũng không có gì.
Đại tiểu thư gật đầu.
Tô Hinh Nhi cười nói:“Khi muội trở về chúng ta muốn nếm thử loại trà ngon của Vương phủ đó.”
Tô Việt chậm rãi nói:“Loại trà đó ngươi uống không được.”
Tô Hinh Nhi gấp rút hỏi thêm nữa, Tô Việt nói lảng sang đề tài khác, nói về Hương lâu, hai ngày này thật sự bận điên lên.
Chỉ nói Tô Mạt dẫn theo Kim Kết, kéo váy đi rất nhanh, Đinh Tiểu Căn còn phải đi như chạy mới đuổi kịp.
“Tiểu thư, vương gia chúng ta không ở bên đó, ở Tây vườn.”
Tô Mạt thuận đường quẹo vào phía tây, xuyên qua tiền sảnh, theo hành lang đi qua, vào hoa viên, đã thấy nơi đó có người đang khuân vác cọc gỗ, còn có người đào hầm khiêng đất.
Lại rẽ thêm một khúc cua, ở một mảnh rừng trúc u nhã tĩnh mịch, nước suối róc rách, hoa đào rực rỡ như ráng mây, cánh hoa hạnh rơi như mưa.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi ở trên hòn giả sơn cao, trong tay nắm một cái chén thủy tinh trong suốt loang lanh, nhẹ nhàng uống trà, ánh mắt đang dừng lại trên thân một chú chim phỉ thúy đang nhảy nhót trên cành.
Gió xuân hiu hiu mơn man trên áo sam dài màu nguyệt sắc của hắn, ở dưới bóng chiều hoàng hôn, thật ôn nhu nhàn hạ mỹ lệ như nước.
Ánh dương quang màu kim chiếu lên trên người hắn, như phủ lên một tầng hào quang lấp lánh ánh vàng, ấm áp mà tươi đẹp.
Kim Kết kinh ngạc nói:“Tiểu thư, vương gia đang làm gì?”
Tô Mạt cười yếu ớt, Hoàng Phủ Cẩn này, lần đó nàng bất quá là thuận miệng nói, rất muốn chơi xích đu, ở trong cung cũng không có thể chơi.
Hắn liền nhớ kỹ, nhanh như vậy mà đã bắt đầu làm.
Hoàng Phủ Cẩn quay đầu hướng nàng mỉm cười, vẫy vẫy tay, nhẹ giọng nói:“Lên đây!”
Tô Mạt liền biết, hắn là một sư phụ nghiêm khắc, hôm nay cũng đến ngày hắn kiểm tra nội lực của nàng tiến triển tới đâu rồi.
Thật sự là không lãng mạn, nàng than thở một tiếng.
Hắn dạy nàng một bộ tiểu cầm nã, còn có một bộ khinh công, không yêu cầu nàng luyện tập quá gay gắt, chỉ yêu cầu nàng có thể tự vệ hoặc là thời khắc nguy cơ có thể dùng được một cách sơ qua.
Tô Mạt xuất phát từ tư duy hiện đại, lúc đang luyện tập cách đấu còn có chút tác dụng, nhưng đối với võ công mà nói, hiện tại là thật không có lực lĩnh ngộ lớn như vậy. Điểm này cho thấy, cho dù có là thiên tài cũng luôn có những thứ không am hiểu được.
Nhưng thật ra bản thông thiên bí quyết kia giúp nàng rất nhiều, mỗi ngày kiên trì tập luyện, nàng dần có thể cảm giác được có một nguồn nhiệt lưu bắt đầu khởi động trong cơ thể.
Tuy rằng không phát hiện được có tác dụng gì nhưng nó làm cho thân thể nàng nhẹ nhàng hơn, không dễ gì mệt mỏi, thanh thần khí sảng, ý nghĩ rõ ràng linh hoạt.
Nàng nghiêng đầu, đón ánh mặt trời nghiêng nghiêng , thản nhiên cười, mũi chân chạm nhẹ trên mặt đất một chút, sau đó thân thể nhẹ nhàng như én lượn, chân phải vừa đáp xuống hòn giả sơn đã phóng vút lên cao xoay giữ không trung hướng Hoàng Phủ Cẩn đánh tới .
Nào biết đâu rằng, người vừa rơi xuống, dưới chân lại không nghe lời trượt đi, khiến thân hình nàng mất đà ngã xuống.
Kim Kết cùng vài nha đầu ở dưới kêu lên sợ hãi chạy ra đỡ nàng.
Tô Mạt chỉ cảm thấy toàn thân lạc vào một cái ôm kiên cố ấm áp, mặt nàng phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lúng túng nói:“Thật sự là dọa người mà!”
Hoàng Phủ Cẩn khẽ cười nhìn xuống nàng,“Muốn hay không phạt ngươi?”
Tô Mạt vội nói:“Muốn muốn, phạt ta mười ngày không được gặp ngươi!”
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Cẩn chợt trầm xuống, hừ một tiếng,“Nghĩ hay nhỉ? Tiết thượng Tị ta sẽ luôn dõi theo nàng.”
Tô Mạt đẩy hắn đứng lên, từ trên cao đưa mắt ngạo nghễ nhìn hắn.
Nơi này khá cao, gió từ trên thổi xuống, làm cho váy nàng bay bay như cánh bướm, rơi vào trong lòng hắn.
Hắn đưa tay cầm lấy, ngửa đầu nhìn nàng, cười cười,“Nàng dạy ta pha trà, ta đã học xong, đến đây nếm thử chút.”
Hắn cúi đầu, mở một hộp giữ nhệt để bên cạnh, bên trong còn có một ly trà hoa, ở giữa ánh hồng xanh biếc, còn trôi bồng bềnh một đóa hoa sen màu vàng.
Hoa sen kia có ánh sáng ngọc trong suốt, tản ra quang mang óng ánh, theo đường nhìn chăm chú của nàng, đóa hoa giống như có sinh mệnh chậm rãi nở rộ, lộ ra những hạt li ti lớn nhỏ khác nhau như nối thành một xâu chuỗi trân châu.
Tô Mạt cũng không nén nổi kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn hắn,“Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối?”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mày cười yếu ớt,“Không nói cho nàng biết.”
Tô Mạt hừ một tiếng,“Ta cảnh cáo ngươi nha, của ngươi là của ta, không được lén giấu riêng!”
Hoàng Phủ Cẩn hơi gật đầu, cầm chiếc cổ tay mảnh khảnh của nàng, ôn nhu nói:“Tiểu Mạt nhi, nàng yên tâm, ta sẽ dùng cả đời này đem tất cả bảo bối trên thế gian mang đến cho nàng, một món cũng không giấu giếm.”
Chẳng qua, hiện giờ hắn để nó ở chỗ này, nếu để chỗ khác chẳng phải sẽ gây cho nàng một bất ngờ lớn hay sao?
Hoàng Phủ Cẩn bưng ly trà lên :“Đến đây, nếm thử xem.”
Tô Mạt nhẹ nhàng nhấp một ngụm, độ ấm vừa phải, uống vào miệng sảng khoái, nuốt xuống ngấm vào tận đáy lưỡi, trong bao tử nổi lên một dòng nhiệt khí ấm áp thoải mái.
Nhưng thật ra nó có điểm giống như loại nước hoa có thể uống mà A Cổ Thái tặng cho nàng lúc trước, đều làm cho người ta cảm thấy sung sướng, vui mừng, hạnh phúc.
Hoàng Phủ Cẩn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ chờ mong,“Thế nào?”
Tô Mạt gật đầu, kinh hỉ nói:“Ngươi pha thế nào hay vậy ?”
Nàng tin chắc, lá trà là của nàng, nước cũng không chua như vậy, có lẽ là cái gì tuyết đọng trên hoa mai hay là sương sớm đọng trên hoa sen.
Hắn chỉ chỉ hòn núi giả nói:“Nơi này có khe suối nhỏ, nước rất ít, mỗi ngày chỉ đủ một ly, vừa vặn pha ly trà này.”
Tô Mạt ngạc nhiên chạy đến nhìn, Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng,“Hiện tại không có đâu, chỉ có từng giọt thôi, không có gì hay để xem. Ta cũng vì muốn làm cho nàng cái xích đu mới phát hiện ra nó.”
Vốn hòn núi giả này bị dây leo cùng cỏ bao phủ, bây giờ mới được dọn sạch sẽ chút. Nhờ vậy mới phát hiện khe suối nhỏ đến không thể nhỏ hơn kia.
Tô Mạt nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện vấn đề,“Một chén nước, đun sôi cách nào còn lại một ly?”
Hoàng Phủ Cẩn đặt Ng'n t lên ly trà, chậm rãi xoay, Tô Mạt liền nhìn thấy nước trà bốc lên từng đợt khói trắng dày đặc.
“Ngừng!”
Nàng liếc Hoàng Phủ Cẩn một cái, nàng không thể tin được nội lực của hắn lại đạt đến bực này, quá vi phạm tự nhiên rồi.
Hắn ha ha cười, Ng'n t nhẹ nhàng xẹt qua cằm nàng,“Đừng lo, chỉ là chơi đùa thôi.”
Sau đó đem ly trà đưa cho nàng, lòng hiếu kỳ của Tô Mạt tác quái, lấy lọ nước hoa ra, nhỏ vài giọt vào.
Nhất thời trên nước trà nổi lên sương mù ௱ô** ௱ô**, giống như hồ nước vào đông, lăn tăn gợn sóng.
Bên trong đóa hoa sen chìm nổi liền càng thêm kiều diễm mê người.
Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, hai má hơi phiếm hồng, kiều diễm tựa hoa, lay động lòng người.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng một cái, đem ly trà lấy qua, nhấm nháp một ngụm, cảm giác trong veo ngon miệng, tựa hồ không có gì đặc thù, vẫn là trà hương, lại uống thêm ngụm nữa, sau đó đưa cho Tô Mạt.
Lúc này nước trong chén không còn bao nhiêu, Tô Mạt kinh hỉ phát hiện, hoa sen kia thì ra là một chiếc nhẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc