Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 324

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bởi vì bệ hạ lần đầu tiên dẫn theo nhiều người như vậy đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh, cho nên các nam nhân trong gia tộc cũng tiêu tốn ít bạc nhất định cho nữ gia quyến, hơn nữa các nàng còn tiền riêng, cho dù là ngày thường người phu nhân keo kiệt nhất, cũng sẽ tiêu khá nhiều tiền để mua hộp son hoặc một hộp phấn, ít nhất thì cũng phải mua hộp kem bôi dưỡng da hoặc là dầu bôi tóc.
Tô Mạt âm thầm đảo qua đảo lại, phát hiện các phu nhân này người người khí chất nhàn nhã, thần sắc nội liễm, không có bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, đoan trang giống hệt như từ trong tranh bước ra.
Chỉ khi nhìn thấy món hàng ưng ý hai mắt mới tỏa sáng, gót sen tăng tốc, lấy tư thái tao nhã lại cực nhanh lập tức chộp món đồ đó ở trong tay, không bao giờ buông ra.
Đương nhiên cũng có nhìn cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt, luyến tiếc không buông tay, tiền lại không đủ, đứng ở nơi đó do dự một hồi.
Tô Mạt đồng cảm vô cùng, kiếp trước nàng cùng mẹ đi dạo phố, mặc dù mẹ có tiền, cũng sẽ không cho nàng tiêu bừa bãi, luôn hạn chế nàng mua đồ, phải lựa chọn lĩ càng mới mua, ***ng tới đều là thứ mình thích, mỗi lần đều nói “Mẹ, con một năm nay chưa món nào hết.”
Mẹ sẽ thực khinh thường trả lời:“Tiểu nha đầu, lời này con đều nói từ nhỏ đến lớn, vô dụng!”
Tô Mạt mỉm cười, đi đến vị phu nhân trước mặt kia, thấp giọng nói:“Trần phu nhân, ngươi làn da nhẵn mịn, tư chất không tệ, sợi tóc đen nhánh, chỉ là sắc mặt có hơi chút tối, hãy chọn loại phấn Hương Như Vân kia, sau đó lại phối hợp với một loại son khác. Giá cả so với cái này thấp hơn nhiều, hiệu quả cũng không kém hơn là bao.”
Vị Trần phu nhân kia đương nhiên biết thứ này vì sao đắt, ngoại trừ là thứ đồ tốt, còn bởi vì có số lượng ít, là tượng trưng cho sự hư vinh và phú quý.
Thân phận mình, có một loại thôi cũng đủ để đem ra ganh đua so sánh với mọi người, chỉ là thật sự quá thích những món này.
Hộp son này bên trong làm thành bột bôi, mà không phải loại giấy bên ngoài thi trường bán, màu đỏ đậm rực rỡ, lại có vẻ trong sáng đáng yêu.
Còn có cái hộp này nữa, là dùng loại tương tự như ngọc, cũng tương tự như loại ngọc lưu ly thủy tinh làm thành lớp đánh bóng bên ngoài, bên trong có hoa văn, tinh xảo làm cho người ta thốt lên kinh ngạc.
Cầm ở trong tay, dù thế nào cũng không nỡ buông xuống.
Cuối cùng nàng ấy soi vào chiếc gương thủy ngân để bên cạnh, quả nhiên như như lời Tô Mạt đã nói.
Nàng ấy cắn môi, liền buông hộp son cùng loại kem bôi mặt kia xuống, hướng Tô Mạt mỉm cười,“Ngươi là......?”
Tô Mạt mặc dù nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng biết mặt, nàng mỉm cười,“Phu nhân hà tất quen biết ta, ta chỉ là người làm việc ở Hương lâu .”
Trần phu nhân suy nghĩ, lấy ra một cái tiểu hà bao,“Cái này thưởng cho ngươi.”
Bên trong là hai thỏi bạc nhỏ, tùy thân mang theo để thưởng cho người khác, so với đồ nàng ấy mua, chút ít đó ban cho nàng mà nói thì cũng không đáng là bao.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, đối với câu nói như trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng lại thật sự vui mừng.
Đương nhiên, muốn ban cho thứ đồ tốt.
Vị Trần phu nhân kia hỏi canh giờ, hơi nhíu mi nói:“Vị cô nương này, có thể cho ta một gian nhã phòng hay không, ta có hai vị bằng hữu muốn tới đây.”
Tô Mạt mỉm cười,“Ta sẽ đi nói với chưởng quầy.”
Nàng đi đến chỗ quẹo cầu thang, kêu người kiểm phòng, sau đó dẫn Trần phu nhân đi.
Rất nhanh, có một tiểu nha đầu mi mục thanh tú, quần áo chỉnh tề dẫn hai vị phu nhân đi lên lầu, lập tức hướng nhã gian đi vô.
Tô Mạt đứng ở một bên nhìn thấy rõ ràng, hai vị phu nhân, một vị tuổi rất lớn, phục sức cũng rất bình thường, tướng mạo cũng thực tầm thường, nhưng khí thế ổn trọng, không có nửa điểm tự ti.
Một vị khác cao quý thanh lịch, mặt mày như tranh, là một đại mỹ nhân, thế nhưng khiến người ta nhìn không ra tuổi tác thật.
Vị đại mỹ nhân phu nhân này, ăn mặc mộc mạc, nhưng kiểu dáng lại tinh xảo, cắt may rất khéo, đặc biệt trên váy áo có thêu hoa, cũng cực kì hao tốn tâm tư.
Tô Mạt lập tức kết luận, là kiểu phu nhân trượng phu làm quan có vẻ thanh liêm, điều kiện trong nhà sống đơn giản, nhưng là lại có vẻ có nội hàm có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Vị phu nhân cao quý kia hơi quay đầu lại, ***ng phải tầm mắt của nàng, dừng lại một chút, liền hướng nàng hơi cúi đầu chào, mỉm cười.
Tô Mạt còn cười lại, sau đó đi xuống lầu, lúc đi đến đầu bậc cầu thang, nghe vị kia Trần phu nhân cười nói:“Tả phu nhân, Tần phu nhân, các người rốt cuộc cũng tới rồi a.”
Tô Mạt trong lòng khẽ động, Tần phu nhân? Đó không phải là phu nhân của Tần Thị Lang? Tả phu nhân chỉ sợ chính là lão phu nhân của chính lão nhân quật khởi kia, dám ở trên điện Kim Loan cùng hoàng đế đùa giỡn, liệu đá hậu lão nhân phu nhân.
Nàng rất tò mò, gọi đến một tiểu nha đầu, kêu nàng đi bảo Hình chưởng quầy lấy thêm ra mấy món hàng, sau đó lại gọi đến người của A Lý cài vào Hương lâu để hỏi thăm tình hình.
Sau đó nàng đi đến phòng trà nước mở cái rương ra, dùng một cái khay chạm khắc hoa văn bằng gỗ tử đàn đựng loại trà hoa lài cực phẩm hun khói nghi ngút bước vào căn nhã gian đó.
Bên trong nhã gian đó tiểu nha đầu chuyên môn hầu hạ đang pha trà, vài vị phu nhân đang hàn huyên.
Tiểu nha đầu đó nhìn thấy Tô Mạt kinh ngạc một chút, Tô Mạt ra dấu nháy mắt với nàng ta, nàng vội hỏi:“Tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Tô Mạt nói:“Chưởng quầy kêu ta dâng loại trà này tới các vị phu nhân đây.”
Vừa nói vừa lấy ra ba cái ly thủy tinh, sau đó lấy bình nước sôi sùng sục trên bếp, pha ba cốc trà hoa lài.
Tuy rằng tên giống hệt như loại trà bên ngoài có bán, nhưng loại trà này bọn họ cũng chưa từng thấy qua.
Công nghệ của nó đương nhiên là rườm rà khiến người ta muốn xỉu.
Múi hương trà theo hơi nước bay lên, khí nước chầm chậm làm mờ mịt gian phòng, vừa thơm lại không ngán, lập tức hấp dẫn tầm mắt của các vị phu nhân.
Nhất là vị Tần phu nhân kia, trên mặt tràn đầy loại biểu cảm kinh ngạc, liên tục khen:“Trà ngon, thật sự là bình sinh gặp được một lần cũng cảm thấy mỹ mãn.”
Tô Mạt cười nói:“Chưởng quầy chúng ta thỉnh các vị phu nhân thưởng thức.”
Riêng mỗi người xem trong chốc lát, nhìn những đóa hoa khô kia dần dần ngâm mình trong làn nước, như hoa quỳnh nở rộ trước mắt, làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Nhà bọn họ đều uống trà hoa, chỉ có uống trà xanh vào mùa hè, xuân thu đông, cơ bản đều uống hồng trà hoặc là trà hoa hun hồng trà.
Nhưng chưa từng gặp qua loại trà cụ óng ánh trong suốt như vậy, cũng chưa có gặp qua loại trà hoa hương thơm thanh nhã bay xa đến thế.
Tô Mạt thấy các nàng thích, bèn nói:“Chưởng quầy chúng ta nói, có duyên với mấy vị phu nhân đây, cho nên tặng cho mỗi vị một bao trà hoa, thêm vào đó là một cặp ly ngọc lưu ly trong suốt.”
Hiện tại loại thủy tinh xuất ra từ nhà máy của nàng, so với loại từ Tây Vực nhập vào càng sạch sẽ, bởi vì có thể loại ra làm sạch hơn cặn sắt bên trong của nó.
Tần phu nhân nhìn Tô Mạt,“Vị tiểu thư này, sợ là chúng ta vô công bất thọ lộc.”
Tô Mạt cười khẽ, nghiêng đầu nhìn bà,“Làm sao có thể chứ? Các vị lão gia của các ngài đây, đều là những vị quan tốt vì nước vì dân, đừng nói có chút ít trà, cho dù nhiều hơn nữa cũng đều đáng. Son phấn bột nước của Hương lâu là không thể tặng không, nhưng trà thì không đáng ngại.”
Bởi vì trà vốn là không bán, miễn phí cho khách uống .
Tần phu nhân láng máng nghe chính lão gia nói, trong kinh thành có rất nhiều người do uống trà của Hương lâu, lúc rảnh cố ý ghé tiệm, nói là muốn mua món gì đó, vốn định mua một lần hai món hàng, nay tách ra mua, là vì muốn uống trà nơi này.
Cho dù là người đại phú quý, cũng không ngoại lệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc