Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 323

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt bật thốt lên câu nói trách móc kia, lập tức giống như một cây kim đâm vào trong lòng Tô Văn Nhi, thân mình nàng lắc lư, suýt nữa ngất xỉu đi.
Thái tử đứng ở bên cạnh nàng thuận tay đỡ nàng một phen, Tô Văn Nhi liền ngả vào vai hắn.
Đuôi lông mày đại tiểu thư nhíu chặt lại, nhìn thái tử, vừa vặn chống lại ánh mắt sâu thẳm đen tối của hắn.
Nàng nhìn không thấu hắn, lúc trước cảm thấy hắn tuy rằng lãnh ngạo thâm sâu, nhưng nàng có thể nhìn thấy sự cô độc tịch mịch của hắn, hy vọng người khác hiểu được nội tâm của hắn.
Nhưng hiện tại......
Nàng xoắn chặt những Ng'n t, chậm rãi cúp mắt xuống, thản nhiên nói:“Mạt nhi, ta mệt mỏi.”
Tô Mạt vội đỡ lấy nàng,“Chúng ta đi tìm tam muội muội về nhà đi.”
“Ta đến đây!” Ở chỗ cửa tròn một thanh âm thanh thúy vang lên, Tô Hinh Nhi được nha đầu giúp đỡ bước nhanh đã đi tới.
Chân của nàng không tiện, đi một mình đến tư thế bất nhã, nhưng lại bước từng bước vững chắc đi tới.
Nàng nhìn Tô Văn Nhi, nổi giận nói:“Ngươi không cần giả bộ. Cả ngày giả vờ yếu ớt, giả bộ đáng thương, giả bộ để người ta đối tốt với ngươi, ngươi sau lưng lại làm trò quỷ quyệt, muốn bày âm mưu quỷ kế. Ngươi bay lên đầu cành cây coi thường tỷ muội trong nhà thì thôi đi, cũng không nên vọng tưởng đạp nên tỷ muội của chính mình để vươn lên.”
Còn uy hiếp chính mình giám thị Tô Mạt, giám thị đại tiểu thư, tính kế Hương lâu.
Vốn đang giả bộ ngất đi Tô Văn Nhi càng phát ra sự run rẩy toàn thân, gắt gao nhéo vạt áo thái tử, nước mắt rơi lã chã.
Thái tử ngẩn ra, chỉ cảm thấy nàng như tiểu động vật thật cô độc, bất lực, lại lườm Tô Hinh Nhi đang có bộ dáng vênh váo hung hăng.
Hắn đã sớm nghe Tô Trì nói qua, trong nhà tam muội muội ỷ vào phụ thân sủng ái, không đem mọi người để vào mắt, kiêu hoành bá đạo, điêu ngoa tùy hứng, người khác không thể bì tới được.
Về sau trong nhà có hỏa hoạn, nàng ta bị què, vào kinh, lại nịnh bợ công chúa và Tống Dung Hoa.
Những điều đó thái tử đều biết.
Bởi vì Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa cả ngày thương lượng như thế nào trêu đùa Tô Hinh Nhi, như thế nào sai nàng ta giám thị Tô Mạt, để nhìn trò cười của Tô Mạt.
Hắn vốn không muốn vì Tô Văn Nhi nói cái gì đó, hiện tại lại tin lời nói của Tô Văn Nhi, nàng ở nhà bị tỷ muội bài xích, bị lão tổ mẫu khinh thị, phụ thân lại không có một tia cảm tình nào với nàng .
Nếu không thì ngay cả Tô Hinh Nhi cũng sẽ không đứng ra nói những lời này.
Tô Văn Nhi thực cố gắng thực cố gắng muốn dung nhập vào trong nhóm tỷ thà để cho Tô Hinh Nhi đến giúp, cũng không chịu để nhị tiểu thư giúp.
Chẳng lẽ không đủ để chứng minh ra vấn đề sao?
Tô Văn Nhi lại còn tim flis do cho Tô Mạt, nói là chính mình rất ngốc, sẽ tính toán sai sổ sách gây phiền toái cho mọi người.
Nhưng thái tử rõ ràng thấy nàng tính sổ cho mẫu phi, là cực kỳ khôn khéo.
Một nữ hài tử ôn nhu như vậy, lại bị đối xử ở nhà thiếu công bằng như thế.
Làm cho thái tử không khỏi nhớ tới chính mình.
Tuy rằng hắn là thái tử, giống như được phụ hoàng sủng ái, mà trên thực tế, ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn luôn mang theo vẻ hoài nghi cùng khinh thường.
Người khác không biết, hắn lại tinh tường có thể cảm nhận được.
Cho nên Tô Hinh Nhi chỉ trích Tô Văn Nhi liều mạng muốn trèo cao, dẫm đạp lên tỷ muội của chính mình, trong lòng hắn bèn có một cỗ lửa nào đó xông lên não.
Nếu không phải bọn họ so đo với nàng, nàng có thể như thế sao?
Nếu không phải phụ hoàng chèn ép hắn, nhị ca khinh thường hắn, ngũ đệ khắp nơi làm khó hắn, hắn còn có thể vất vả như thế hay lạnh lùng nghiêm nghị như thế sao?
Bọn họ chỉ nói hắn không biết đạo lý làm người, tính cách âm lãnh, nhưng vì sao không nghĩ rằng hắn vì sao lại như thế?
Tống Dung Miên vừa thấy, lập tức cảm giác không tốt, nếu thái tử cũng nổi giận, giống như bọn gây cãi lên, chỉ sợ sẽ có phiền toái.
Bọn họ nháo lên không quan hệ với nàng, nhưng nếu thái tử nổi giận lên nói không cần đám son phấn này, hoặc là Tô Mạt bởi vì tức giận, ૮ɦếƭ sống cũng không nể mặt mũi hoàng quý phi.
Những điều đó đều không phải là điều mà Tống Dung Miên muốn thấy.
Nếu kết quả như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị liên lụy sao.
Nàng bước lên phía trước thi lễ,“Mọi người đều tự nhường một bước đi. Vốn cũng chẳng có gì to tát, đều là lời nói nối đuổi nhau, càng nói càng tức giận.”
Nàng liếc mắt với thái tử một cái, hơi hơi lắc lắc đầu, nhắc nhở hắn.
Thái tử chấn động trong lòng, lời nói của ngoại công lại hiện lên ở trong đầu, nhìn thoáng qua Tô Mạt.
Tô Mạt đang lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn lại nhìn về phía đại tiểu thư, thấy nàng đứng thẳng lưng, sắc mặt gắng hết sức duy trì vẻ bình thản, chỉ là cặp mắt vốn trong trẻo lạnh lùng kia lại càng phát ra sự lạnh lẽo băng giá.
Hắn theo bản năng nói,“Ta đối với việc gia sự nhà các ngươi vốn không rõ, đương nhiên không tiện nói nhiều. Chỉ là Tô Văn được mẫu phi nhờ vả, há có thể bỏ mặc?”
Tống Dung Miên thấy sự tình có chuyển biến, vội nói:“Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn nên cáo từ trước, miễn cho nương nương sốt ruột chờ đợi. Thành công công tới trễ đều đã trở về, chúng ta còn chưa về bẩm báo nữa.”
Nàng ta nói như thế, mọi người cũng không tiện nói thêm nữa.
Vốn là một trận phong ba bão táp có khả năng tranh chấp quyết liệt hơn, cùng với chuyện sẽ gây nên quan hệ giữa thái tử và Tô Mạt bị chuyển biến xấu đều bị Tống Dung Miên nói mấy câu hóa giải.
Thái tử kêu nhóm cung tì dìu Tô Văn Nhi đi, hắn ngược lại đứng nguyên tại chỗ.
Tô Mạt nắm lấy tay tỷ tỷ, hành lễ, thản nhiên nói:“Thái tử điện hạ, ngài nên trở về cung rồi.”
Thái tử tựa hồ còn muốn nói gì nữa, thì nhìn thấy biểu cảm bình thản của nàng nhưng kì thực thì xa cách vô cùng, liền một chữ cũng không nói nên lời.
Nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Giác đang đứng bên cạnh, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nói với hai người bọn họ:“Ngũ đệ, thất đệ, chúng ta cũng nên hồi cung thôi.”
Nghĩ rằng hắn là kẻ đui mù sao? Chẳng lẽ nhìn không ra bộ dáng liếc mắt đưa tình của nàng với ngũ đệ?
Cái gì mà chính mình thanh cao, toàn tâm toàn ý đối với nhị ca, còn không phải đang mãi đắn đo, muốn mưu cầu hôn nhân tốt nhất sao.
Giống nữ tử như nàng khôn khéo như vậy......
Thái tử nở nụ cười, bước ra ngoài.
Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới bởi vì do tam ca phân phó, đương nhiên không tiện cự tuyệt, liền cáo từ với đám người Tô Việt.
Nhìn thấy nhóm người thái tử cùng với Tô Mạt như vậy, Hoàng Phủ Giác thấy vui vẻ , vốn là bởi vì Thành công công thấy không vui nay cũng tan thành mây khói .
Tô Mạt hướng hắn mỉm cười,“Ngũ Ca, chắc chắn Tống tứ tiểu thư sẽ lấy những món đồ của các nàng ấy đổi với Thành công công.”
Hoàng Phủ Giác cười, chuyện hậu cung hắn sẽ không quản, mẫu phi là cao thủ ở nơi đó, hắn nói cảm tạ xong, dẫn theo người cùng Hoàng Phủ Giới rời đi.
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Tô Mạt, lễ thượng Tỵ có thi cưỡi ngựa đó, hai ta phải thi đấu một trận mới được.”
Tô Mạt cười nói:“Ngươi đừng có khóc nhè đó.”
Nàng lại phân phó xuống, không được đem chuyện vừa nãy giữa người của hoàng quý phi và Lương phi ở trong này tranh chấp tiết lộ nửa lời ra ngoài.
Nàng biết càng là như vậy, người bên ngoài càng tò mò, đều biết hoàng quý phi cùng Lương phi phái người đến, hai nhân vật lợi hại ***ng độ, làm sao có thể tránh khỏi việc ***ng nhau tóe lửa?
Cho nên trong lúc nhất thời tửu quán trà lâu lại bắt đầu nổi lên chuyện ngồi lê đôi mách, công việc của tiên sinh kể chuyện cũng dị thường náo nhiệt, nhất là lão tiên sinh mù ở bên cạnh Hương lâu của Tô Mạt chuyên nghề kể truyện.
Đám người Thái tử rời đi xong, việc làm ăn của Hương lâu càng đắt khách đến cưc được điểm, các phu nhân danh môn khuê các đều ngồi xe ngựa xa hoa rộng lớn, ăn mặc loại quần áo quý giá khiêm tốn chút, đầu đội mũ sa che mặt, theo cửa hông tiến vào gian bài trí sản phẩm của Hương lâu, nơi đó tất cả đều là vì nhóm phu nhân tiểu thư chuẩn bị , có đại sảnh có phòng riêng trang nhã.
Hoàng quý phi cùng Lương phi nương nương chọn còn sót lại bị các nàng ấy ra giá cao mua sạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc