Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 322

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cảnh cáo hắn không được quá phận.
Thái tử quả nhiên quay đầu nhìn về phía A Cổ Thái, ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một ý cười thâm sâu.
A Cổ Thái chỉ coi như không biết gì, cười nói:“Bảo bối Mạt Lị, ta quyết định ở Hương lâu, tạm thời không quay về vườn hoa .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt đều nhăn lại, lập tức nói:“Được, đến tháng thượng Tị chúng ta cùng đi vườn hoa, ngươi một mình ở lại kinh thành.”
A Cổ Thái nhìn về phía đại tiểu thư,“Các ngươi đều đi sao?”
Đại tiểu thư gật đầu.
Thái tử hừ một tiếng, lần này thanh âm có điểm lớn, sắc mặt đại tiểu thư tái nhợt.
Thái tử nhìn về phía Tô Mạt,“Nha đầu, lấy thêm hương lộ (nước hoa) của các ngươi ra nữa đi để chi nhị tiểu thư của ngươi chọn thêm. Mẫu phi ta phân phó, các nàng ấycũng không có biện pháp.”
A Cổ Thái lạnh lùng nói:“Đã hết!”
Thái tử có thái độ thù địch với hắn, hắn đương nhiên cảm giác được ngay.
Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Miên thướt tha đi tới, nàng dùng ánh mắt mênh ௱ô** như nước nhìn Tô Mạt cùng A Cổ Thái,“Mạt nhi, A Cổ Thái sư phó, xin thỉnh hỗ trợ, dù sao hoàng quý phi nương nương tôn quý, nếu thời điểm tiết đạp thanh......”
Những chữ sau cùng không cần phải nói, mọi người cũng đều biết nàng ta muốn biểu đạt có ý tứ gì.
Nàng cắn môi ngẩng đầu nhìn thái tử liếc mắt một cái, vẻ mặt áy náy cùng xin lỗi, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Cho dù là đối với huynh trưởng cũng chưa từng như vậy qua.
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, A Cổ Thái trước nay luôn coi sắc mặt Tô Mạt làm việc, thấy mặt nàng lộ vẻ khó chịu, lại nhìn thấy thái tử đang nhìn lại nhị tiểu thư cùng Tống Dung Miên.
Lẽ ra Tống Dung Miên càng có quan hệ thân thiết hơn với thái tử, nhưng nàng ta lại dường như giữ khoảng cách với thái tử.
Ngược lại Tô Văn Nhi, lại có bộ dáng thân thiết vô cùng với thái tử.
Để cho A Cổ Thái không thể dễ dàng tha thứ là, nhị tiểu thư rõ ràng là người của Tô gia, nhưng xem ra, đối với nàng ta Tô gia chỉ như viên gạch lót đường mà thôi.
Thật sự là làm cho hắn không thể khoan dung, dám khi dễ bảo bối Mạt Lị, như vậy sao được chứ?
Hắn không khỏi bĩu môi,“Các vị thật ngại quá, hương lộ của bổn tiệm bởi vì ta lười nhác, loại tốt nhất đã hết mất rồi. Nếu muốn, chỉ có thể chọn cái khác .”
Tô Văn Nhi vừa nghe, vội hành lễ với A Cổ Thái, mềm giọng cầu xin nói:“A Cổ Thái sư phụ, nể mặt tỷ tỷ và muội muội của ta, thỉnh ngài có thể vất vả hơn một chút, có thể điều phối giúp chúng ta vài mùi hương được không. Không cần nhiều , chỉ cần đặc thù một chút là được rồi.”
A Cổ Thái nhíu mày, sắc mặt lộ ra một nụ cười lưu manh, hắn hì hì ha ha nói:“Vị tiểu mỹ nhân này, bộ dạng ngươi xinh đẹp như vậy, cho ta thơm một chút, ta liền giúp ngươi điều ra một loại, được không hả!”
Tô Văn Nhi sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt đã lã chã chực khóc, thân thể lung lay sắp đổ ,“Ngươi, ngươi......”
Nàng ta che mặt mà khóc, vội vàng đi đến một góc trong sảnh, dựa vào cây cột nức nở không thôi, đầu vai gầy yếu hơi hơi run lên.
Thái tử lạnh lùng nhìn A Cổ Thái một cái, lại nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Hết hàng?”
Đại tiểu thư cắn cắn môi, vừa muốn nói, A Cổ Thái lại nhảy ra nói:“Quả thật đã hết. Hôm nay ta chỉ có một điều kiện, nếu không ta sẽ không đáp ứng.”
Nói xong hắn phân phó gã sai vặt đi theo hắn,“Đi, nói cho nhóm bảy vị sư phó điều hươn kia, đem nước hoa còn lại đều đổ hết vào trong nước.”
Nói xong hắn còn nhấc chân phải nghênh ngang giẫm lên hòn giả sơn, tựa trên đầu gối của chính mình, kiêu ngạo nhìn thái tử.
Bên kia đám người Tô Việt vội lại đây, hắn muốn khuyên giải, Hoàng Phủ Giác ra dấu cho hắn đừng xen vào.
Tô Việt lập tức hiểu ý, lập tức ngăn cản Hoàng Phủ Giới người đang muốn đi ra khuyên can.
Hoàng Phủ Giới đều nghẹn muốn ૮ɦếƭ, hắn rất không thích những người này đùa giỡn tâm cơ, hắn thà đi về Tề vương phủ ở bên cạnh người nhị ca kiệm lời của hắn còn hơn.
Hơn nữa nói thật hắn cũng không thích Tô Văn Nhi, hắn luôn cảm thấy nàng ta lươn lẹo, nói chuyện vòng vèo.
Muốn cái gì, chưa bao giờ nói thẳng, cứ phải quanh co lòng vòng, ngươi hỏi nàng ta muốn không, nàng ta còn phủ nhận.
Hắn cảm thấy chính mình không thích giao tiếp cùng người như vậy, hắn thích sảng khoái, giống Tô Mạt như vậy, có cái gì nói cái đó.
Tô Mạt chính là có bản lĩnh như vậy, khiến người thẳng thắn nghĩ nàng là người thắng thắn, khiến cho người phúc hắc nghĩ rằng nàng vô cùng phúc hắc, mà người chân thành hồn nhiên chung tình là Hoàng Phủ Cẩn, người hắn bên người lại cảm thấy nàng rất giống với vương gia của bọn họ.
Hoàng Phủ Giới nhịn không được, lớn tiếng nói:“Ngũ Ca, ta muốn đi thăm nhị ca , ngươi đi không?”
Hoàng Phủ Giác nhìn về phía Tô Mạt, nàng xem ra có chút khẩn trương, là đang lo lắng cái gì sao?
Từ lúc quay về tới giờ, tầm mắt hắn liền luôn luôn dán trên người nàng, quan tâm nhất cử nhất động của nàng, nghĩ nàng rốt cuộc bị sao vậy.
Cho nên lúc Hoàng Phủ Giới hỏi hắn muốn đi Tề vương phủ hay không, giống như một gậy khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn liếc thái tử một cái, bắt gặp ánh mắt thâm trầm u ám của hắn, nhất thời như bị tạt một chậu nước lạnh vô mặt, trong lòng rất lạnh.
Chính mình có phải quá mức thờ ơ hay không?
Thái tử liếc A Cổ Thái một cái, lại nhìn đại tiểu thư một cái, sau đó đi vào phòng khách, nói với Tô Văn Nhi:“Không cần ủy khuất bản thân, chúng ta hồi cung đi.”
Ý bảo Tống Dung Miên chỉ huy cung nữ cùng bọn thái giám đem những món đã lựa chọn xong đem về.
Lại kêu thái giám bên người hắn trả tiền.
Bởi vì là đã chọn xong xuôi, A Cổ Thái không giở trò lưu manh được, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn Tô Văn Nhi.
Tô Văn Nhi xoẹt qua ánh mắt nhìn hắn, thấy hắn có một loại tuấn mỹ rất đặc biệt, khác hoan ftoanf với nam nhân Đại Chu.
Tuy rằng nàng hận hắn khinh bạc nàng, nhưng cặp thâm thúy kia giống như như có thể nói chuyện, lại giống như mang theo một ma lực nào đó, lập tức có thể tiến sâu vào đáy lòng, làm cho người ta không tự chủ được nảy sinh tâm hoảng ý loạn.
Nàng cắn môi nghiêm mặt nói:“A Cổ Thái tiên sinh, ngươi là sư phó do muội muội ta mời đến, ta không thể bất kính với ngươi. Nhưng ta là người trong sạch, cũng không phải cái loại nữ hài tử có thể cùng ngươi đùa bỡn phóng đãng, ngươi nói ra những lời khinh bạc như thế, còn có chút phong phạm của người quân tử nào chứ?”
Thời điểm nói những câu này, tầm mắt của nàng liền liền như có như không liếc đại tiểu thư một cái.
Lúc này thần kinh đại tiểu thư cực kì nhạy cảm, như thế nào lại không hiểu được?
Đều nói nữ nhân *** có tố chất thần kinh vùa mẫn cảm lại yếu ớt, từ ánh mắt của nhị tiểu thư nhìn thái tử dịu dàng như nước kia, đại tiểu thư có thể ngửi ra được mùi rồi.
Câu này của nàng ta, phối với ánh mắt kia, liền càng thêm không hề nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch, tức giận đến tay chân lạnh lẽo, thế nhưng nói không ra lời.
Tô Mạt lập tức cảm giác được sự biến hóa của tỷ tỷ, vội cầm tay nàng, nhìn Tô Văn Nhi lạnh lùng nói:“Nhị tỷ tỷ đương nhiên không phải cái loại người khinh bac phóng đãng kia, đương nhiên sẽ không ở lại qua đêm với với nam nhân chưa lập gia đình đâu.”
Nếu Tô Văn Nhi nói bản thân mình, Tô Mạt là tuyệt đối không quan tâm, chuyện của nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn, vốn thiên hạ đều biết.
Nàng dám đứng trước mặt mọi người thừa nhận nàng thích Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn cũng dùng hành động của hắn chứng minh tình yêu của hắn đối với nàng.
Nàng tự nhận là loại da mặt dày, tuyệt đối sẽ không vì mất mặt thể diện gì đó mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của nàng.
Nhưng đại tiểu thư thì khác, nàng là người cô đại trọng danh dự như sinh mệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc