Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 320

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nếu như hoàng quý phi và Lương phi đích thân có mặt, như vậy vì thể diện, các nàng sẽ dùng những lời lẽ sắc bén sau đó nhượng bộ lẫn nhau.
Ít nhất không để cho Hương lâu khó xử.
Nhưng làn này đến đều là đám tiểu quỷ, cho nên, trái phải hai bên đều khó xử.
Dù sao bên nào cũng không dễ đắc tội .
Bọn người Hình chưởng quầy không biết nên như thế nào mới tốt, nhìn hết cái này rồi cái kia, cũng chỉ có thể câm như hến.
Cuối cùng Tô Mạt đứng lên, ra hiệu với đại tiểu thư, muốn lén lút đi.
Thành công công để ý tới, trầm mặc hết nửa ngày, uất ức, cổ họng đều khàn khàn ,“Tô chưởng quầy, ngươi đứng lại!”
Tô Mạt bất đắc dĩ dẫn theo váy xoay người lại, cười nói:“Mọi người đừng có gấp, có việc gì đều thương lượng được hết.”
Thành công công hừ một tiếng,“Ta tăng thêm gấp đôi tiền cho ngươi!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Giác trầm xuống, Thành công công này được mẫu phi quá dung túng rồi, nếu đối phương là Hương lâu bình thường, kẻ địch là loại phú hộ bình thường, ngươi dùng tiền đập vô mặt người ta là được, hiện tại đối mặt là hoàng quý phi, là Tô Mạt!
Hắn buông ly trà thản nhiên nói:“Thành công công, mọi sự đều có thứ tự đến trước và sau, không cần tranh chấp.”
Nghe hắn nói như thế, Tô Mạt thật ra bội phục hắn, hắn cư xử như thế, vậy nàng cũng không thể không nể mặt.
Nàng mỉm cười,“Một khi đã như vậy, vậy nước hoa và sản phẩm phấn bột đều là loại mặt hàng riêng biệt, Thành công công xin giúp Lương phi nương nương chọn nước hoa trước đi.”
Thành công công nghĩ nước hoa liền giống nhau, hơn nữa bôi lên sẽ có công hiệu gì đâu, bày ra......
Hắn muốn kiên trì, lúc này Hoàng Phủ Giác ngẩng mắt nhìn về phía hắn, Thành công công nhất thời giật mình run rẩy.
Cái liếc mắt này, nhị hoàng tử người luôn ôn nhu như ngọc sao lại có ánh mắt sắc bén kia.
Thành công công sửng sốt một lúc, Hoàng Phủ Giác bèn nói:“Mạt nhi hảo tâm, Thành công công ngươi đi chọn đi.”
Tô Văn Nhi cùng Tống Dung Miên vừa nghe thấy, cũng sợ run một chút, lập tức nói:“Hoàng quý phi nương nương cũng cần chọn nước hoa .”
Tô Mạt thản nhiên nói:“Lát nữa có cần lựa chọn những vật báu ở Trân Lung các?”
Cũng nhường, nhường cái đầu ý, sớm đã làm gì rồi ?
Chỉ biết dỗ dành bậy bạ, ghét nhất bị như vậy !
Tô Mạt phân phó Hình chưởng quầy vài câu, để hắn dẫn Thành công công đi, lại kêu Tô Việt giúp hoàng quý phi chuẩn bị những loại đồ đựng thích hợp, nàng thì thật sự không có tâm tình ứng phó với bọn họ nữa.
Nàng nhìn đại tiểu thư một cái, nói nhỏ:“Tỷ tỷ, tỷ đi Hậu Tráo lâu nói chuyện với tam tỷ, hay theo ta trở về?”
Đại tiểu thư liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong, mang theo ý cười,“Ngươi bỏ về được sao? Chỉ sợ muốn đi Tề vương phủ.”
Tô Mạt cắn môi, chun cái mũi lại,“Tỷ tỷ cũng trêu ghẹo ta. Chỉ sợ lão tổ mẫu tiến cung là vì thương lượng việc hôn nhân cho tỷ tỷ đó.”
Đại tiểu thư sắc trắng bệch, Tô Mạt vừa thấy lập tức cảm thấy không tốt, khẳng định không phải đơn giản như nàng vẫn nghĩ như vậy, nàng cầm lấy tay đại tiểu thư, kéo theo ra sau viện.
Vào tới cửa viện, nàng phân phó mụ mụ đóng cửa lại.
Tô Mạt lôi kéo đại tiểu thư ngồi ở đình, sắc mặt nghiêm túc hỏi:“Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ chúng ta cũng có chuyện không thể nói sao?”
Đại tiểu thư cắn môi, sau một lúc lâu, mới buồn bã nói:“Ta làm sao có thể không thể nói với ngươi, ta sợ ngươi tức giận.”
Tô Mạt ngồi ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng, kiên định nói:“Tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ tốt nhất của ta, ở trong lòng ta, ngươi và phụ thân quan trọng như nhau. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nếu ngươi không vui vẻ, ta sẽ vụng trộm vui vẻ một mình sao?”
Tuy rằng nàng rất muốn đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, nhưng không có nghĩa là lúc tỷ tỷ có chuyên tâm sự, nàng sẽ để tỷ tỷ cô đơn.
Đại tiểu thư ôm lấy Tô Mạt, cằm để ở trên đầu vai của nàng, thanh âm nhẹ nhàng nói,“Mạt nhi, ngươi có biết, kỳ thật không phải tất cả mọi người đều có dũng khí như ngươi vậy?”
Tô Mạt nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng của tỷ tỷ, ôn nhu nói:“Tỷ tỷ, dũng khí là bồi dưỡng a.”
Đại tiểu thư chậm rãi nói:“Ta nghe lão tổ mẫu cùng phụ thân thương lượng, có người đến cầu hôn , lão tổ mẫu hình như phải đáp ứng.”
Tô Mạt ngẩn ra, nhanh như vậy?
“Là ......” Nàng do dự một chút, lập tức phán đoán khẳng định không phải là thái tử,“Là công tử nhà ai?”
Đại tiểu thư cắn môi,“Ta ở vách ngăn cửa nghe lén được, nói là Tần gia công tử.”
Tô Mạt đầu óc xoay chuyển, Tần gia? Trong triều, họ Tần chính là Công bộ Thị Lang Tần gia.
Vị Tần Thị Lang này làm sự vụ của Thượng Thư, chỉng là chức vị không được thăng mà thôi.
Tô Mạt moi hết ruột gan đem tất cả những gì biết về người đó nói ra, vị Tần Thượng Thư kia làm người hơi có chút quái gở, kiệm lời, là người rất ngang ngược, không sai biệt lắm với Lại bộ Thượng Thư Tả lão nhân.
Lão tổ mẫu làm sao có thể lựa chọn hắn?
Mấu chốt nhất là, thái tử cùng hoàng quý phi, Tống gia những nơi đó thấy thế nào?
Có lẽ......
Bọn họ là không biết ?
Tô Mạt nhìn biểu tình của đại tiểu thư, nàng cúp xuống hàng lông mi, cái mũi thẳng xinh đẹp, làm nổi bật chiếc cằm thanh tú.
Vẻ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng kia dung hợp thản nhiên với sự ưu thương, có một loại không thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình, muốn phản kháng, lại vô lực, khiến cho người ta có một loại cảm giác kinh diễm của đầu tháng ba im lìm vắng vẻ.
Tô Mạt trong lòng cả kinh, nắm chặt tay nàng, cười nói:“Chờ lão tổ mẫu trở về, chúng ta sẽ hỏi cặn kẽ một chút. Ta sẽ sai người đi tìm hiểu Tần công tử phẩm mạo ra sao.”
Đại tiểu thư bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng mà lắc đầu,“Ta...... hay là không cần đi hỏi thăm .”
Lệnh của cha mẹ lời của mai mối, cho dù đã biết vị hôn phu là cái dạng người gì, có năng lực như thế nào?
Nếu là ôn nhu tuấn tú, cũng coi như ổn.
Nếu là bề ngoài ôn hòa, sau lưng thô tục, thậm chí -- ngược đánh thê thiếp, thì có thể làm gì khác chứ?
Huống hồ, có mấy tên công tử thế gia là có thể bị người ta nhìn thấy tật xấu ở vẻ bề ngoài a?
Tô Mạt khuyên giải an ủi nói:“Tỷ tỷ, nếu là trước đây, ngươi chỉ có thể nghe theo trưởng bối trong gia tộc an bài. Nhưng hiện tại có ta, ta sẽ không để ngươi gả cho người ngươi không thích đâu.”
Nhìn trong mắt đại tiểu thư hiện lên một chút ánh sáng, Tô Mạt trong lòng khẽ động, không khỏi hỏi:“Tỷ tỷ, ngươi có người trong lòng ?”
Tô Mạt dù sao cũng là nữ hài tử hiện đại, đối với quan niệm tình yêu, không có bảo thủ như vậy.
Tự do ***, thích thì ở cùng nhau, không cần để ý nhiều quá nhiều nhân tố khách quan.
Nhưng đại tiểu thư không giống với nàng, vừa bị Tô Mạt hỏi trắng ra như vậy, nhất thời từ hai má đến cổ, đỏ au.
Đại tiểu thư cúi mặt e thẹn, làn gió thổi phất sợi tóc của nàng, vén lên làn tóc mái, lộ ra cái trán trơn bóng như mây, hiện ra làn da màu trắng hồng càng tỏa ra vẻ mỹ lệ.
Tô Mạt giảo hoạt cười rộ lên, chọc nàng nói:“A ha, tỷ tỷ, để ta đoán trúng rồi nha, ngươi khẳng định có người trong lòng rồi, mau nói cho ta biết. Ta đều nói cho ngươi biết ta thích Tĩnh thiếu gia, ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi thích ai, nếu không ta sẽ không bỏ qua.”
Nàng bĩu môi, một bộ dáng muội muội làm nũng lôi kéo lắc lắc cánh tay tỷ tỷ.
Đại tiểu thư bị nàng làm như vậy càng trở nên mắc cỡ quẫn bách, gắt gao cắn môi, hai má càng đỏ ửng.
Tô Mạt thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng đáng yêu vô hạn, vốn nghĩ tỷ tỷ bộ dáng lạnh nhạt đạm bạc sao lại có thể nhu mì yêu kiều như thế.
Hiện tại thấy tỷ ấy mắc cỡ như thế, lại thật giống như băng tuyết tan rã, là một loại ôn nhu khác không thể nói thành lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc