Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 319

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Bên kia Tô Văn Nhi vừa nghe thấy, lập tức ra hiệu với Tống Dung Miên, mấy người lập tức quyết định thật nhanh, cũng không do dự nữa, chọn hết những loại tốt, số còn lại đương nhiên cũng là vô cùng tốt , nhưng là -- cũng không đầy đủ.
Loại nhất phẩm này căn cứ theo hàng hóa định giá cao, bản thân nó sẽ không là vì bán, mà là vì thể hiện sự tôn quý của một số người.
Hoàng quý phi đương nhiên còn muốn không ít loại hàng trung cao cấp, cũng không tất yếu phải dùng toàn loại cực phẩm.
Nhưng cực phẩm có thể cất chứa, biểu hiện địa vị, sự tôn quý cùng với năng lực, tài lực.
Hoàng quý phi nương nương có mấy bộ, Lương phi nương nương một bộ cũng không có đủ, vậy là có chuyện để coi a.
Nếu là cái khác, nói không chừng còn có thể làm nũng với bệ hạ, buộc thương gia đưa đến.
Nhưng vị chủ quán nay là Tô Mạt, cũng là tâm phúc trước mặt hoàng đế người.
Nhóm nương nương bên gối hoàng thượng dùng không được.
Tô Văn Nhi âm thầm đắc ý, như vậy lại giúp được hoàng quý phi nương nương có được mặt mũi, đến lúc đó......
Thành công công vừa thấy vậy cũng bất chấp khách sáo, bay nhanh vọt vào đại sảnh, miệng nói:“Tô tiểu thư đây là có ý gì?”
Tô Mạt nói chậm rãi:“Thành công công, hoàng quý phi nương nương đến trước một bước, đang chọn hàng, tất cả đều ở trong này, ngài cũng chọn đi.”
Hoàng Phủ Giác nhất thời sắc mặt có chút biến, nếu Thành công công cũng như đám người Tô Văn Nhi vậy, hắn thật sự muốn thà rằng mình chưa từng tới đây hôm nay.
Cái gì đều cũng không biết, cũng sẽ mất mặt như hiện trạng.
Thành công công vừa thấy, số còn lại cũng đều là cực phẩm, nhưng là, hoặc là thiếu son, hoặc là thiếu mặt nạ đắp mặt, hoặc là không có phấn hoa......
Điều này sao được?
Chẳng lẽ Lương phi nương nương bày ra, lại là đồ lẻ?
Cho dù có là loại cực phẩm khó được, vậy cũng chỉ là đối với những người khác, các nương nương trong cung, đó là những người chí tôn chí quý, sao có thể giống như các nàng ấy được?
Chính là thứ mà người khác vạn kim khó cầu, chủ tử bọn họ lại coi như thứ cặn bã, như vậy mới có thể biểu hiện ra được sự tôn quý.
Thành công công nhất thời biến sắc, hừ một tiếng thật mạnh.
Thái tử liếc hắn, nói với Tô Văn Nhi:“Văn Nhi, nhường mấy thứ đưa cho Thành công công, để hắn trở về báo cáo kết quả công tác cùng Lương phi.”
Thành công công nhất thời sắc mặt xanh mét.
Hoàng Phủ Giác nắm chặt quyền đầu, hắn sao có thể không nghĩ tới việc mẫu phi muốn mua hàng ở chỗ Tô Mạt chứ?
Nếu hắn mở miệng, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hắn cũng không có lòng tham không đáy, tặng cho mẫu phi lễ vật đạp thanh, chỉ có một bộ cũng là đủ rồi.
Hoàng Phủ Giới cảm giác Ngũ Ca không ổn, thân thiết nói:“Ngũ Ca, ngươi sao vậy? Ngươi không phải cũng muốn chọn mấy thứ mang về thưởng cho các nàng?”
Hoàng Phủ Giác điều hòa khí thở vài lần, đều lười trả lời hắn.
Ai biết Hoàng Phủ Giới cười nói:“Ngũ Ca, nhóm nương nương đều lấy không được, cho dù nhóm thị thiếp thì thôi đi, ai kêu Tô Mạt không chịu làm nhiều chứ?”
A Cổ Thái thấy hắn nói Tô Mạt, lập tức nhướng mày lớn tiếng nói:“Ai bảo là chúng ta không chịu làm nhiều? Có thể làm hương liệu bằng hoa tươi chúng ta đều dùng hết rồi, nếu làm được càng nhiều, phải cần đến hơn vạn khoảnh ( 100 mẫu của Trung Quốc) Hoa Phố.”
Nguyên liệu hữu hạn.
Bên kia Thành công công tức giận chỉ nhìn, không chọn, cũng không hé răng, sắc mặt âm trầm.
Trong đại sảnh bầu không khí vốn thoải mái hoà thuận vui vẻ lập tức khẩn trương lên, chỉ có đám chai chai lọ lọ treo trên tấm hắc nhung tơ kia là tự đắc vênh váo tỏa ta ánh sáng mê người.
Không khí như muốn hoá lỏng thành nước khiến người ta không thở được.
Lúc này, Tô Mạt nếu hoà giải lấy ra nữa số hàng còn thiếu, vậy nàng sẽ đắc tội.
Hơn nữa sau việc nàng cũng không thể một mình tặng cho Lương phi nương nương, như vậy vẫn là đắc tội với hoàng quý phi.
Dù sao các nàng ấy chắc chắc Lương phi lấy không được đầy đủ một bộ, nàng tặng quà thêm vô, ở lễ đạp thanh chắc chắn sẽ được bày ra.
Vậy cũng không ổn .
Cho nên Tô Mạt cũng không hé răng.
Tô Mạt không hé răng, đại tiểu thư cũng không hé răng.
A Cổ Thái càng không hề áp lực, chỉ xem náo nhiệt hết ngó đông lại ngó tây, trên mặt mang theo vẻ mặt hơi cười.
Thái tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành làm từ gỗ cây hoa lê, chậm rãi thưởng thức loại trà hoa không giống với loại trong cung đình, trong veo mượt mà, thượng phẩm hiếm có.
Hắn thoáng nhìn, bắt gặp A Cổ Thái không ngừng nhìn chằm chằm vào đại tiểu thư, nhất thời ánh mắt âm trầm, khóe miệng phát ra một tia cười lạnh.
Thời gian tựa hồ như đứng yên, không khí nặng nề, như là có thể kết thành băng.
Tô Văn Nhi do dự chọn lựa lấy, nhường lại hai loại, sau đó cắn môi, một bộ dáng đáng thương tội nghiệp,“Đã ít hơn hoàng phi nương nương yêu cầu một phần ba rồi.”
Thật ra hàng cao cấp cũng tốt lắm rồi, cũng là bên ngoài hiếm có.
Cho dù là hộ nhà giàu phú quý, cũng không thể cứ muốn là mua.
Thậm chí đặt chúng ở cùng một chỗ, để khách hàng chọn, cũng không nhất định phân biệt được, bởi vì nhìn qua thì rất giống nhau.
Hình chưởng quầy vốn cảm thấy có thể dùng loại hàng cao cấp trộn vào loại cực phẩm này.
Tô Mạt lại không đồng ý, hơn nữa còn rất nghiêm túc giải thích lý do cho hắn.
Loại thượng hạng cực phẩm không phải ở chỗ đồ vật, mà là ở chỗ số lượng.
Dành cho khách hàng tôn quý nhất, xây dựng ra cái loại hư vinh được trời ưu ái, mọi người đều không có nhưng ta có.
Hơn nữa, A Cổ Thái và nàng đều biết rằng, loại cực phẩm thượng hạng có thể bán được hơn trăm lượng bạc, đó là bởi vì nguyên liệu cũng là loại hiếm có.
Hoa lộ được tinh chế một lần lại tinh chế, thêm vào chất phối liệu cũng đều là cực khó kiếm, hơn nữa hiệu quả tự nhiên cũng rõ ràng nhất .
Là có hiệu quả kì diệu.
Nữ nhân trong cung, không phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hoàng đế , nếu được một lần cơ hội thị tẩm, vậy đương nhiên là yêu cầu loại có hiệu quả thần tốc.
Thử nghĩ ngày đó vào ban đêm thị tẩm, làm cho hoàng đế có cảm giác nàng ấy cực kì mỹ miều, hiệu quả đó đương nhiên là khác biệt.
Cho nên, tiền nào của ấy, không thể đánh đồng được.
Cho dù thoạt nhìn đồ vật giống nhau như đúc, sử dụng mới biết là khác biệt.
Bởi vì có loại còn phải phối hợp hoa lộ, mật hoa, thuốc dán … điều trị nội tiết cùng thể chất.
Cũng không phải chỉ trông vào công hiệu của kẻ vẽ trang điểm.
Ba gian phòng lớn, bỗng như chiến trường, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây khiến cho người ta không dám thở mạnh.
Thành công công không đạt được mục đích, không chịu rời đi.
Thái tử bỏ rõ ràng là cũng không muốn nhường.
Ai cũng cảm thấy mình có lý, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Hoàng Phủ Giác muốn nói gì đó, căn cứ vào sự khiêm tốn của hắn từ trước tới nay, là tuyệt đối sẽ khiêm nhượng.
Nhưng lúc này đây, lại không dễ dàng như thế.
Thành công công đại biểu cho mẫu phi hắn, trình độ tranh đấu giữa Lương phi cùng hoàng quý phi nhất định còn lợi hại hơn cuộc tranh đấu giữa hắn và thái tử.
Hơn nữa, hiện tại hắn không có biện pháp tốt để giải quyết, nếu yếu thế, ngược lại không có lợi.
Cho nên, hắn đơn giản cũng không quản, chỉ cúi đầu uống trà.
Tô Việt thì lại càng không cần nói, hắn chỉ là tiểu nhân vật, có chút lo lắng cho Tô Mạt, sợ không thu dọn được chiến trường.
Dĩ vãng cũng có nhóm phu nhân quan chức ngang ngược quấy rối, cũng đều bị Tô Mạt đuổi về từng người một.
Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc