Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 318

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau đó nàng kêu người dẫn đại tiểu thư đưa lên trên lầu.
Mấy người đi ngắm hoa phòng đang hội hợp tại phòng khách, lại không nghĩ tới thái tử vàTô Văn, Tống Dung Miên cũng đang ở đây.
Tam tiểu thư Tô Hinh Nhi vẫn như cũ núp ở phía sau trên lầu không đi ra, nàng hiện nay càng không muốn gặp nhị tiểu thư.
Thấy Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi ra, thái tử nói:“Mẫu phi kêu ta mang các nàng ấy đến đấy chọn những loại hàng mới.”
Tô Mạt kéo tay tỷ tỷ hành lễ với thái tử, lại chào hỏi với Tống gia tiểu thư.
Rõ ràng vẫn là xiêm y trang điểm giống ngày thường, nhưng mọi người lại cảm thấy hai nàng có chút gì khác lạ.
Thái tử nhìn Tô Mạt, ánh mắt dừng lại ở trên mặt đại tiểu thư, nàng giống như một đóa hoa sen thanh khiết đã trút hết bùn lầy bụi bặm, đã được gột rửa sạch bằng dòng nước trong veo dưới đáy hồ, phát ra từ bên trong loại xinh đẹp thanh nhã mà dịu dàng.
Làm cho người ta nhịn không được muốn tới gần, tìm tòi nghiên cứu nhiều hơn.
Mùi hương như có như không kia, khiến nàng giống như đóa phù dung xuất thủy, chỉ có thể đứng ở từ xa chiêm ngưỡng không thể ngắt hái.
Nàng chỉ lướt nhìn hắn một cái, liền cúp xuống hàng mi dài cong vút, sắc mặt trầm tĩnh lạnh nhạt, giống như không quan hệ gì tới hắn vậy.
Tâm hắn không khỏi run rẩy, lúc này chợt nghe thấy tiếng A Cổ Thái cười trong sáng giòn giã, nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của hắn. A Cổ Thái đang ở chỗ Tô Việt cùng Hoàng Phủ Giác mấy người đó nói chuyện, tiếng cười lang lảnh, một chút cũng không hàm súc nội liễm.
Hoàng Phủ Giới vốn bởi vì hắn là điều hương sư có chút coi nhẹ hắn, nhưng thời điểm hắn cùng Ngũ Ca đọ sức mấy chiêu, lại cảm thấy hắn cũng không phải loại nam nhân chỉ biết điều hương làm phấn.
Ngược lại thực thích hắn.
Hắn cùng A Cổ Thái hai người tính tình có chút giống, khi nói chuyện tán gẫu, tiếng cười lan khắp tứ phía.
Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi hành lễ với ngũ hoàng tử, bọn họ chỉ là chào hỏi lễ phép chứ không có nhiệt tình gì, hai người nhìn lẫn nhau, cười cười, lập tức thu lại tâm trạng mất mát.
Tô Văn Nhi nói với Tô Mạt cùng đại tiểu thư:“Bệ hạ muốn dẫn bách quan cùng gia quyến đi đạp thanh, quý phi nương nương, Lương phi nương nương, còn có vài vị nương nương khác đều cùng đi. Cho nên hoàng quý phi nương nương kêu ta cùng Tống gia tỷ tỷ đến chọn một ít mặt hàng tốt nhất.”
Hàng tại Hương lâu là tuyệt đối cung không đủ cầu, hơn nữa Tô Mạt cũng có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên giá, nàng đã định giá bốn dòng sản phẩm hàng bình thường-trung-cao cấp-cực phẩm, giá cả đều có phạm vi nhất định, tuyệt đối sẽ không bởi vì có lượng lớn người có nhu cầu mua, càng mua nhiều sẽ càng tăng giá.
Tỷ như nói nơi này của nàng ngay cả những mặt hàng phổ thông, bình thường giá nằm ở mức 5 tiền đến hai lượng bạc, loại hàng này cho người bình thường sử dụng.
Dù là như thế, so với các mặt hàng tầm trung của tiệm khác cũng tốt hơn rất nhiều, cho nên người đến mua không ít.
Hàng loại bậc trung cao hơn hàng bình thường rất nhiều, giá bình quân khoảng ở mức 6 lượng bạc.
Cao cấp hơn khoảng mười mấy lượng.
Loại cực phẩm thì dựa vào từng món hàng mà ấn định giá, không thấp hơn ba mươi lượng.
Thậm chí có những loại là độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được.
Hơn nữa loại mặt hàng loại trung cao cấp trở đi, là không tính đóng gói, nếu muốn hộp ngọc loại tốt nhất, hộp gốm sứ hoặc là ngọc lưu ly thủy tinh … tính riêng.
Cho nên, Tô Mạt cảm thấy đã cực kì sang quý rồi, không thể lại bởi vì nhất thời sức mua lớn liền tăng giá, như vậy không có lợi.
Thái tử thấy Tô Mạt đối với chính nhị tỷ của mình không nóng không lạnh, không khỏi nhíu mày, bèn nói:“Ta biết các ngươi hiện tại có một đợt hàng mới, mẫu phi ta cũng không muốn hết, ngươi chỉ phân loại lấy vài món là được. Bạc, ta bỏ ra.”
Có tiền kiếm, Tô Mạt đương nhiên không cự tuyệt, nàng cười nói:“Xin các vị chờ chút, ta kêu Hình chưởng quầy đem hàng hóa đều bày ra hết, thái tử điện hạ chọn trước đi.”
Hình chưởng quầy biết lệ cũ, những món bán cho khách quý đều lựa ra trước, sau đó đem những loại còn lại sai người mang ra, thỉnh các nàng chọn.
Hoàng gia tôn quý ở chỗ người khác có tiền cũng không thể mua được hàng mà họ dùng, các nàng lại muốn chọn lựa kĩ càng.
Hình chưởng quầy sai người bày hết tất cả hàng lên giá, mặt trên có lót dây nhung tơ màu đen, sau đó các loại hàng hóa được dựa theo phương vị cố định cẩn thận tỉ mỉ bày ra.
Mỗi một loại đều giống như tác phẩm nghệ thuật có sinh mệnh tôn quý.
Tống Dung Miên cùng Tô Văn Nhi quả thực ngây dại.
Các nàng nhìn thấy những loại mà ngày thường Hoàng quý phí hay dùng trang từng hộp son phấn, chai lọ tất cả đều tinh xảo xa hoa bày biện ở nơi đó.
Từng loại một đều cao quý kiêu ngạo bất động nằm yên trên giá.
Khiến cho các nàng tâm S*** d*** niệm, rất muốn sở hữu tất cả.
Lựa đi lựa lại, loại nào cũng tốt, loại nào cũng không nỡ bỏ qua.
Hận không thể đóng gói toàn bộ mang đi.
Hận không thể hóa thành miếng hắc nhung tơ kia, đem hết thảy đều bao bọc lại.
Tô Mạt sai người pha loại trà hoa tốt nhất, dùng loại chén thủy tinh quý giá tinh xảo để uống, dâng cho đám người thái tử thưởng thức.
Thái tử kiến thức rộng rãi, nhưng cũng cực kỳ kinh ngạc, chỉ có thể khống chế bản thân, miễn cho luống cuống quá mức.
Chén ngọc lưu ly này, chiếc nào cũng trong suốt, quả thực...... Làm cho người ta kinh ngạc, không tin nổi.
Ngoài chủ tử ra, đám tùy tùng đi theo Hoàng Phủ giác và thái tử không ai bình tĩnh được, cho dù là Hoàng Phủ Giới kiểu người sống không có gì yêu cầu cao gì, thế nhưng cũng mở to hai mắt nhìn, liên tục kinh hô.
Hai người Tô Văn Nhi lại càng khó lường.
Các nàng chọn thật sự chậm, mỗi một loại đều yêu thích không buông tay, rất muốn hào khí vung tay lên,“Đều bao lại hết cho ta.”
Đáng tiếc, Tô Mạt nói, chỉ có thể chọn nhiều nhất sáu mươi sáu loại, hơn nữa, Hương lâu của nàng sắp phải đóng cửa rồi.
Bởi vì chút hàng hóa này, đều là Hương lâu cùng Hoa Phố, dồn hết tâm huyết làm ra, mỗi mùa xuân chỉ được có bấy nhiêu thôi.
Tô Văn Nhi đầu óc xoay chuyển bay nhanh, bản thân cùng Tống Dung Miên khẳng định lấy cho riêng mình mấy thứ trước, lấy cho hoàng quý phi mấy loại, còn phải ban cho nhóm Tống gia tỷ muội, còn có vài vị nương nương trong cung, còn có......
Như vậy tính đi tính lại, căn bản không đủ.
Hai người rất là khó xử, trơ mắt nhìn nhau nhiều lần, âm thầm khoa tay múa chân vô số lần, loại tự chừa lại cho mình dùng từ 10 món xuống còn 3 món.
Dù sao đây cũng là mặt hàng tốt nhất của Hương lâu, ngoài số hàng này ra, cho dù là mặt hàng cao cấp khác cũng là không thể mong muốn gì hơn rồi, các nàng có thể lấy thêm hàng loại đó.
Đang chọn lựa, bên ngoài tiểu nhị tiếp khách vội vàng tiến vào, thế nhưng không chấp nhận được thông báo, không chấp nhận được cự tuyệt.
Dẫn đầu là một vị công công khí thế khinh người, rất là kiêu ngạo.
Dĩ nhiên là đại thái giám Thành Minh trong cung của Lương phi nương nương.
Hoàng Phủ Giác nghĩ rằng mẫu phi có việc, vội đứng dậy đi qua.
Thành minh ngạo nghễ nhìn lướt qua, thỉnh an với thái tử cùng vài vị hoàng tử, ánh mắt đảo qua tất cả hàng hóa trên giá, nhất thời hai mắt phát sáng.
Hắn nhìn về phía Tô Mạt, giọng nói cao vút, kéo thật dài âm cuối, tư thế cao ngạo:“Chúng ta là phụng mệnh lệnh của nương nương, đến chỗ Tô tiểu thư mua mấy thứ hàng son phấn tốt nhất.”
Ý tứ của hắn không cần nói nhiều cũng rõ rành rành, mấy thứ, chính là một bộ .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc