Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 317

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt khoanh tay cười, ngón tay mảnh mai nhẹ nhàng gõ trên thùng,“Không cần đoán, khẳng định là son phấn nước hoa hương lộ mấy thứ đó.”
A Cổ Thái nhìn đại tiểu thư một cái, trên mặt lộ ra nét cười hời hợt, vừa nãy gặp nàng ở bên ngoài, trong mắt nàng vẫn còn sắc thái ảm đạm, hiện tại nói đến chuyện hương liệu, tựa hồ kích phát ra loại sức lực vui thích ẩn sâu bên trong cơ thể, hai mắt tỏa sáng, rất là tò mò.
Nàng cười,“Ta đoán cũng là những thứ đó.”
A Cổ Thái cười thần bí,“Các ngươi đoán đúng vậy, A Cổ Thái ta chính là điều hương sư, đương nhiên là làm mấy thứ đó. Nhưng các ngươi đoán thử xem lần này là làm loại nào.”
Hắn quay đầu hướng tới bốn vị sư phó nói kia:“Phiền các ngươi chuẩn bị dụng cụ sạch sẽ......”
Nói xong còn Pu'ng ngón tay một cái lại nói:“A, phải nhớ dùng loại R*ợ*u mà Tiểu Mạt Lị mới điều chế ta để khử trùng nha!”
Bốn người việc vâng dạ.
Bọn họ đã quen với một số danh từ mới của Tô Mạt, tỷ như tiêu độc khử trùng, so với R*ợ*u trắng R*ợ*u mạnh còn mạnh hơn chính là cồn .
Nhưng những thứ này cũng chỉ giới hạn trong nội bộ xưng hô, đi ra ngoài sẽ không kêu như thế.
Hơn nữa Tô Mạt đã quy định hạn chế lộ ra ngoài, những đồ như cồn, bọn họ cũng không có ai dám tiết lộ ra ngoài.
Dù sao tay nghề kĩ thuật của mỗi nhà đều phải giữ bí mật, tuân theo kỉ luật truyền nam không truyền nữ, hơn nữa có quy củ tuyệt chiêu chỉ truyền cho truyền nhân từ đời này qua đời khác.
Bốn vị điều hương sư kia lập tức tay chân lanh lẹ, động tác nhẹ nhàng đem những đồ dụng cụ bằng thủy tinh được đem từ lò luyện thủy tinh tới dựa theo nhu cầu bày sẵn ra.
Cái phễu nho nhỏ hình hoa Sen xanh, còn có ống nhỏ giọt thủy tinh, cốc chịu nóng loại nhỏ......
Đại tiểu thư trợn mắt há hốc miệng nhìn, lúc trước còn chưa từng nhìn thấy mấy thứ này, tiểu muội của nàng thật sự là rất thần kỳ, hết lần này đến lần khác đều làm ra những đồ vật khiến người ta kinh ngạc.
Nếu là để cho những vị sư phụ điều hương nổi tiếng khác trong kinh thành nhìn thấy những đồ vật trong điều hương thất này, chỉ sợ bọn họ về sau sẽ ngủ không được.
Cũng may Tô Mạt trước nay chỉ để cho người ta nhìn thấy thành quả, cũng không cho người ngoài xem qua quá trình, cho nên cũng tránh được một ít phiền toái.
Người ngoài đối với việc phòng vệ uy nghiêm của điều hương thất trong Hương lâu, là vạn phần tò mò, đã thành ra mức độ được người kể truyện thuật lại khắp nơi, bọn họ còn biên rất nhiều loại câu truyện yêu hận tình thù để giải trí cho quần chúng.
Đáng tiếc, không có một người nào kể đúng, bởi vì bọn họ cũng chưa được nhìn qua.
Đại tiểu thư muốn hỗ trợ cho A Cổ Thái, kết quả hắn lại lấy ra vài cái khẩu trang, kêu mọi người đeo vào.
Tô Mạt thấybộ dạng hắn làm như thật cũng cười lên.
Đại tiểu thư cùng vài vị điều hương sư kia đều bị gây kinh ngạc ngây ngẩn cả người, nhìn A Cổ Thái lấy ra đôi bao tay mỏng màu gạo đeo lên, bọn họ cũng không biết là cái gì chỉ biết kinh ngạc.
Đôi bao tay của A Cổ Thái cũng không phải loại bao tay bằng nhựa hay cao su của thời hiện đâị, Đại Chu cũng không có một gốc cây cao su nào, mà chỉ là bao tay được làm từ những sợi tơ tằm và các loại sợ bông khác tổng hợp lại, tẩm qua loại dầu cây trẩu… có thể dùng để chống nước, có thể bảo hộ hữu hiệu tay của A Cổ Thái.
Mọi người tựa như đang xem biểu diễn ảo thuật, A Cổ Thái lấy những chiêu thức màu mè của một nhà pha chế biểu diễn rất tốc độ và những động tác phức tạp điều chế ra một bình nhỏ dầu thơm.
Chất lỏng màu hổ phách đang bập bềnh đong đưa trong lọ thủy tinh hình lăng, trải qua quá trình chiết xạ, ánh sáng chiếu rọi vào, lộ ra càng nhiều màu sắc biến hóa, rực rỡ loá mắt.
Hắn ra hiệu bảo Tô Mạt vươn tay ra, sau đó ở trên cổ tay nàng nhẹ nhàng xoa lên.
Làm xong, hắn không ngừng động tác, lại cầm lấy một lọ chất lỏng màu băng lam ( khối băng có màu lam), nhẹ nhàng bôi lên một ít ở trên cổ tay đại tiểu thư.
Hắn buông dụng cụ, cởi bao tay xuống, khoanh tay cười mỉm chi nhìn các nàng,“Thấy sao?”
Đại tiểu thư đã sớm bị kinh hoàng rồi, nàng chưa từng ngửi qua mùi hương tuyệt như vậy, nhẹ mà không phai, thơm và không tục, ngưng đọng mà không nồng nặc...... Sâu kín, như là trong mộng ngửi được hương thơm thanh nhã của hoa mai, nhưng cũng cảm thấy không phải là hương hoa mai, lại phù hợp với khứu giác của nàng như vậy, giống như mùi đó sinh ra là dành cho nàng, mùi hương của thân thể.
Nàng nhìn về hướng Tô Mạt, đến ngay cả tiểu muội vẻ mặt đều lộ ra biểu tình không tin được.
Tô Mạt kinh ngạc nhìn A Cổ Thái,“Ngươi làm bằng cách nào? Rất không tin được nha.”
Này không phải là loại nước hoa bình thường, đây là A Cổ Thái căn cứ vào thể vị không giống nhau của nàng và tỷ tỷ, hòa trộn sau đó phát triển thêm, sau đó liền biến thành loại mùi hương dùng ngoài da này.
Sâu kín như có như không, sẽ không làm cho người ta cảm thấy thơm như R*ợ*u, thơm hơn mùi cơ thể một chút, so với nước hoa thì nhẹ hơn rất nhiều.
Thật giống như một gốc cây hoa thiên nhiên, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, ngươi nếu muốn ngửi kĩ, lại giống như không có gì hết.
Đúng là một mùi hương thơm kì diệu!
A Cổ Thái đắc ý nhếch mày lên,“Cái này được kêu là ‘ Dư vị mỹ nhân.”
Tô Mạt xì một tiếng cười rộ lên, A Cổ Thái này, cũng biết chơi chữ, nhưng cũng đúng, mỹ nhân đi rồi, nhưng làn hương vẫn còn lưu lại trong không khí, cũng chính là dư vị .
Đại tiểu thư vội giơ lên cái bình hương lộ kia soi chiếu dưới ánh đèn, dòng chất lỏng kia nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên thành bình, chỉ để lại dấu vết lờ mờ, rất nhanh lại sạch sẽ.
“Thật sự có thể ăn sao?”
Nàng biết có hoa hồng lộ, hoa quế lộ có thể ăn, nhưng thứ đó không giống a.
A Cổ Thái tìm ra một cái muỗng nhỏ thủy tinh, lấy lại cái bình nàng đang cầm trong tay, đổ ra một muỗng nhỏ, hơi hơi cười nhìn nàng,“Mở miệng ra.”
Đại tiểu thư theo bản năng há miệng, liền cảm giác có hai giọt nước dừng ở đầu lưỡi, nhất thời mùi thơm ngát la tỏa bốn phía, một loại cảm thụ sung sướng nói không nên lời tràn ngập trong khắp khoang miệng.
Nàng nhẹ nhàng mím môi, cảm thụ loại cảm giác tinh tế ngọt ngào chưa từng có, mùi hương tựa như ảo mộng.
Đám phiền não trước đây tựa hồ cũng theo đó tan mất.
Loại hương khí này, tựa hồ có thể làm cho người ta quên đi ưu thương, lưu lại sự sung sướng, trong lòng có một loại cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng.
Nàng nâng mắt chạm vào đôi mắt thâm thúy của A Cổ Thái, bị khuất bóng, cặp mắt rạng rỡ của hắn giống như được tráng một lớp nước, giống như vẻ tĩnh lặng bao la của biển cả.
Nàng nhẹ nhàng nói:“Cám ơn ngươi.”
A Cổ Thái mỉm cười, nhẹ nhàng nói:“Một giọt hoa lộ, thắng thiên ngôn vạn ngữ, phiền não, sẽ theo hơi thở của ngươi, chậm rãi biến mất.”
Đại tiểu thư ngẩn ra, hắn lại lang lảnh cười rộ lên, nhìn về phía Tô Mạt,“Tiểu Mạt Lị, thấy sao?”
Tô Mạt từ trong sự k*** sợ đã hoàn hồn lại, hãy còn mạnh miệng,“Bình thường.”
Nàng cũng không muốn luống cuống, cảm giác kia...... Nàng không muốn chia xẻ cùng người khác!
Nhất là tên vênh vênh đắc ý này!
Nàng thuận tay đem bình nước hoa này cất vào trong túi hà bao của mình, A Cổ Thái không có ý tốt hướng nàng cười:“Nhớ cùng Tĩnh thiếu gia chia xẻ nhá, hắn sẽ mê muội .”
Tô Mạt hai má nóng lên, khẽ hừ một tiếng,“Chỉ có thứ này hả?”
A Cổ Thái cười, đem hai rương đẩy cho các nàng, Tô Mạt ngó nhìn, rương của tỷ tỷ bên trong hơn phân nửa là một ít có thể sử dụng, còn có một bộ công cụ điều hương khéo léo, cho nàng để ở khuê phòng đùa chơi.
Nàng nhìn vào rương của mình, trong lòng chấn động, vội đóng lại, quay đầu chạm phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của A Cổ Thái, mím chặt khóe môi trừng mắt với hắn.
Cái tên xấu xa này, thế mà không lén lút đưa cho nàng.
Đại tiểu thư tò mò hỏi:“Mạt nhi, của ngươi là cái gì?”
Tô Mạt nhẹ nhàng cười nói:“Giống tỷ tỷ thôi. Chúng ta đi ra ngoài đi, đừng để bọn họ nghĩ chúng ta trốn ở đây để làm cái gì đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc