Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 316

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt lôi kéo tỷ tỷ đi phòng khách cáo từ với nhị ca.
“Ta cùng tỷ tỷ đi Hương lâu chơi một lát.”
Tô Việt vừa nghe thấy vậy cũng muốn đi cùng, hôm nay mĩnh cũng chưa đến đó.
Hoàng Phủ Giới nhanh hơn hắn,“Ta cũng đi!”
Hoàng Phủ Giác liền đứng dậy, nhìn Tô Mạt nói:“Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta đều đi luôn. Chúng ta cũng khó có được rảnh rang như bây giờ.”
Hắn luôn luôn ở ngự thư phòng làm việc, cũng cơ hồ không có mấythời gian.
Hiện tại nếu đã đi ra ngoài, đương nhiên thoải mái một chút, cũng lâu chưa đến Hương lâu.
Dù sao người lớn cũng không có ở nhà, Tô Trì đi theo thái tử làm việc, Tô Việt liền làm chủ.
Phân phó người chuẩn bị xe ngựa, mấy người chia nhau ngồi trên hai xe ngựa đi Hương lâu.
Quả nhiên đúng như Tô Mạt sở liệu, cửa chính Hương lâu khách hàng bình thường ra vô tấp nập, buôn bán phát đạt.
Hơn nữa cửa hông dành cho khách quý bí mất dẫn thẳng một đường đến chỗ xem mặt hàng cực phẩm của Hương lâu, cũng đầy ngập khách.
Nơi này của nàng không giống với những chỗ bán hương liệu khác, có khách hàng lớn nào đó liền phong tỏa con phố, sau đó cả cửa hàng liền để cho vị khách quý kia chọn lựa.
Tô Mạt đã kêu Hình chưởng quầy mua lại một ít căn phòng bên cạnh khu này, đã thông qua sửa chữa, để tiếp nhóm khách quý lựa chọn hương liệu.
Ngoài ra còn thi công ở phía Đông, còn tính xây thêm một tòa lầu hình chữ “ Hồi”, chuyên môn tiếp đón khách quý.
Mùa xuân phương bắc gió khô, cát bụi nhiều, không khí khô hanh.
Cho nên mọi người đối với những sản phẩm bảo vệ da yêu cầu rất lớn, hơn nữa Tô Mạt đưa cho A Cổ Thái những phương pháp, hắn nghiên cứu ra một loại bảo vệ da phòng gió bụi, ánh sáng gay gắt, có thể làm cho người ta vui chơi tiết thanh minh muốn phơi nắng một ngày cũng không lo lắng việc bị sạm đen da.
.
Lại phối hợp với loại mặt nạ đặc chế cùng kem bôi da, mỗi ngày bôi lên dưỡng, lúc đạp thanh không cần che dù, cũng sẽ không khiến làn da biến thành thô ráp, khô nứt nẻ.
Cho nên trong cung vừa truyền ra chuyện Hoàng Thượng dẫn theo văn võ bá quan đi đạp thanh vào tiết thượng Tị, công việc buôn bán ở Hương lâu quả thực là rất thịnh vượng !
Đám người Hình chưởng quầy bận bịu quay cuồng, Tô Mạt cũng không cần hắn tiếp đón mình, nàng chính là lão bản của Hương lâu, đương nhiên quen thuộc nơi đây, mời đám người Hoàng Phủ Giác về phòng khách phía sau viện ngồi.
Hoàng Phủ Giới kinh ngạc đánh giá hoàn cảnh chung quanh, tán thưởng nói:“Chỉ mới có mấy tháng không tới, liền có cảm giác khác hẳn.”
Hương lâu có Hoa Phố làm hậu thuẫn, hoa cỏ cây cối nơi đó, đều không phải vật phẩm thông thường.
Rất nhiều loại hoa cỏ quý báu cho dù là thiên kim của các nhà nhà đại phú khó cầu như mẫu đơn, thược dược, hoa lan …, tại nơi này lại được bày từng hàng.
Quả thực là làm cho người ta có tâm trạng tiếc muốn ૮ɦếƭ a.
Hắn nhớ tới lần đó đi tới Tống gia, Tống Ngũ lấy ra mấy chậu cực phẩm lục mẫu đơn, cố ý mở hội mẫu đơn, vẻ đắc ý hả hê.
Rất nhiều kẻ đến nịnh hót a!
Hiện tại ở chỗ Tô Mạt ngắm nhìn, quả thực......
Làm cho người ta cảm thấy tức cười!
Mấy người tiến vào mặt sau sân, một giọng cười trong trẻo truyền đến,“Mạt nhi, ta tới rồi!”
Một bóng dáng liền lao theo hướng Tô Mạt.
Hoàng Phủ Giác theo bản năng thân hình nhoáng lên một cái, ra tay như chớp, liền chụp người kia lại.
Người nọ hét lớn một tiếng,“Làm gì?”
Nháy mắt, hai người so với nhau ba bốn chiêu.
Tô Mạt vội khuyên giải nói:“Xin đừng hiểu lầm, không cần hiểu lầm, đây là vị điều hương sư giỏi nhất của chúng ta A Cổ Thái tiên sinh.”
Hoàng Phủ Giác ôn nhuận cười, chắp tay nói:“Các hạ hảo công phu.”
A Cổ Thái nhìn sắc mặt hắn thay đổi quá nhanh, cũng không so đo, ha ha cười, chắp tay, chớp chớp đôi mắt xanh lam thâm u:“Ngươi cũng không tệ.”
Nói xong hắn giang hai tay cánh tay, đem Tô Mạt ôm vào lòng.
Thân thể Tô Mạt nhỏ nhắn bị thân hình to cao của hắn bao bọc lại, bị ôm lấy xoay hai vòng trên không, nàng đấm vào *** hắn,“A Cổ Thái, ngươi buông tay .”
Thật là, con người này hoàn toàn coi những quy tắc và điều kiêng kị của tộc mình vứt bỏ ra đi hết, hai năm này, quả thực chính là người hán gốc rồi, đồ “ mất gốc”!”
A Cổ Thái cũng không để ý, hắn buông Tô Mạt xuống, ha ha nói:“Đương nhiên là nhập gia tùy tục, hơn nữa, tùy tục mới có thể sống tự do tự tại, Thánh chủ vĩnh viễn ở trong lòng ta. Ta không phải dùng miệng tôn kính , mà là dùng tâm!”
Hắn đưa tay đè lên *** mình.
Nhìn Tô Mạt cùng hắn thân thiết như vậy, Hoàng Phủ Giới rất là buồn bực, lập tức liền lớn tiếng kháng nghị.
Hoàng Phủ Giác chỉ thản nhiên cười, vẻ tươi cười đó sâu hun hút.
Người hồ trước mắt này, dung mạo phi thường tuấn mỹ, là khác biệt hoàn toàn với bọn họ.
Ngũ quan thâm thúy đường nét tươi sáng, thậm chí có thể nói là con lai, cho nên mới có cặp mắt xinh đẹp như vậy.
Có vẻ quan hệ của Tô Mạt cùng hắn không tầm thường, tùy ý tự nhiên thân thiết như vậy, giống người thân giống bạn bè......
A Cổ Thái trước nay luôn sống tùy tính quen rồi, thời điểm ở Hoa Phố, chưa bao giờ khách khí, một lòng nghiên cứu hương liệu của hắn và những loại kem bôi, bột phấn do Tô Mạt yêu cầu hắn làm.
Nay nhìn thấy mấy người Hoàng Phủ Giác, liếc một cái liền nhận ra là nhóm hoàng tử, Tô Mạt có nói qua, chỉ biết là Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới.
Chào hỏi xong, hắn nhìn về phía đại tiểu thư.
Đại tiểu thư ở nơi đây so với nàng lúc ở Hoa Phố xem ra rất khác nhau, tuy rằng vẫn bộ dáng ấy, nhưng ánh mắt, khí chất, lại như giống hai người khác biệt.
Thời điểm ở Hoa Phố, nàng vui vẻ, thoải mái, có thể lộ ra nụ cười không có chút phòng vệ nào hết.
Giờ khắc này, lại giống như bị cái gì đó đè nặng, gánh những u phiền, ủ dột ưu thương.
Trước mặt người ngoài, đại tiểu thư không có gọi A Cổ Thái là sư phụ, mà chỉ hành lễ, gọi hắn là tiên sinh.
Đã lâu không gặp, A Cổ Thái đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khác thường, còn có một cảm giác mất mát, nói không nên lời là cái gì.
Hắn khoát tay áo, xua tan đi cảm giác đó, lập tức lại như ánh mặt trời nhiệt liệt sôi nổi,“Bảo bối Mạt Lị, xem ta đem cho ngươi thứ tốt gì đây!”
Hắn cầm tay Tô Mạt, lôi kéo nàng đi tới phòng điều hương nhìn.
Tô Mạt đương nhiên kéo theo đại tiểu thư.
Tô Việt liền đúng lúc mời hai người Hoàng Phủ Giác cùng Hoàng Phủ Giới đi ngắm hoa, những loại hoa này được lấy từ Hoa Phố, rực rõ đủ loại bày trong phòng.
Đang chờ bán ra.
Phóng điều hương là do Tô Mạt tự mình chỉ huy thiết kế bái trí, bên trong cũng có bốn điều hương sư phó, tuy rằng không bản lĩnh bằng A Cổ Thái, nhưng cũng thực không tầm thường .
Tô Mạt cũng không để cho bọn họ điều phối từ lúc bắt đầu chỉ là điều phối những loại A Cổ Thái đã điều chế được một nửa tiến hành điều phối những thứ cần thiết khác.
Bọn họ hiểu về hương, cho nên đối với A Cổ Thái có một loại gần như sùng bái thần linh, vẫn muốn bái kiến hắn, nhưng A Cổ Thái trốn tránh ở trong Hoa Phố điều hương viện một mực không gặp người ngoài.
Lần này A Cổ Thái thế nhưng không báo trước liền tới, khiến bọn họ mừng rỡ như điên.
Bốn người họ cũng được coi như có tiếng tăm, thấy A Cổ Thái, tựa như thấy vương tử, cung kính khoanh tay đứng ngay ngắn một bên, chờ đợi hắn phân phó.
A Cổ Thái sớm đã có thói quen sống như người Hán, nay mặc một thân trường bào tơ lụa màu đen, trên y phục có thêu những hoa văn trang sức màu xám bạc, cả người cao ngất rắn rỏi, có một loại sức quyến rũ thần bí của sự tì tòi nghiên cứu.
Hắn tự mình xách theo hai chiếc kính tượng hai thước vuông vắn đến, nhìn ngoại hình giống cái hộp da, lại giống như loại rương đựng đồ trang sức của nữ hài tử đặt trong khuê phòng.
A Cổ Thái đắc ý ngắm Tô Mạt một cái,“Tiểu Mạt Lị, ngươi đoán xem là cái gì.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc