Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 314

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng nhếch môi, nhịn không được bật cười, dưới ao đàn cá tung tăng tụ tập lại đây, nàng thuận tay hái xuống một đám lá cây, bứt vụn lá ném xuống, bọn chúng nhao nhao gánh trên đầu những cọng lá bắt đầu thổi bong bóng.
“Ba, ba” âm thanh phát ra tựa hồ như chúc mứng nàng.
Lúc này Tiền cô cô đi tới, hành lễ xong, cười nói:“Tiểu thư, bệ hạ chuẩn ngài về nhà nghỉ ngơi vài ngày chuẩn bị đến đầu tháng Tỵ đi đạp thanh.”
Tô Mạt ừ một tiếng,“Cảm tạ cô cô.” Rồi xoay người bước đi.
Tiền cô cô thấy nàng đã quên việc đến gặp hoàng đế tạ ơn, không khỏi cười, xem ra, Tô tiểu thư đối với Tề Vương cũng là một tấm chân tình sâu đậm, nếu không cũng sẽ không cao hứng như vậy.
Tô Mạt trở lại Kỳ Bàn viện, kêu bọn Hoàng Oanh vội vàng thu thập một chút chuẩn bị hồi Tô phủ.
Kim Kết lén lút đem chuyện Tề vương dâng tấu chương nói cho các nàng nghe, mọi người đều cao hứng cười toe tóe, nhất là Thủy Muội.
Nàng lập tức chạy đến nhĩ phòng nơi có đặt bàn thờ phật làm lễ tạ ơn.
Từ khi nàng được được cứu sống bắt đầu, liền coi Tô Mạt trở thành người thân nhất của mình, ở trong lòng nàng, Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia là trời sinh một đôi, là nhất định phải ở bên nhau.
Nhưng vài năm nay, nàng thường xuyên lo lắng, luôn sợ hãi hoàng đế hoặc lão phu nhân sẽ chia rẽ bọn họ, lại sợ Tĩnh thiếu gia cùng tiểu thư, tuổi tác chênh lệch cũng nhiều, không tìm được sở thích chung.
Nhất là Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới tuổi tác tương đương, mà tiểu thư cũng thích người thẳng thắn chân thực, rất có khả năng hai người xấp xỉ tuổi nhau lớn lên cùng nhau sẽ sinh ra hảo cảm.
Nàng lại lo tiểu thư sẽ phát sinh cảm tình cùng ngũ hoàng tử.
Dù sao ngũ hoàng tử lại là một nam nhân ôn nhu biết quan tâm người khác, ấm áp tao nhã như vậy, nữ nhân trên hế gian này, có mấy người không động tâm chứ?
Hơn nữa ngũ hoàng tử tài văn chương nổi bật, học vấn uyên bác, tính tình lại khiêm tốn hòa nhã, rất xứng với tiểu thư.
Độ xứng đôi vừa lứa thậm chí còn vượt qua Tĩnh thiếu gia.
Thủy Muội vẫn luôn lo lắng điều đó, chỉ sợ ngũ hoàng tử nhận thấy hắn cùng tiểu thư rất giống nhau, rất xứng đôi đồng thời hai người đó sẽ nảy sinh tình cảm.
Hiện tại quá tốt đi, Tĩnh thiếu gia đã cầu hôn.
Tuy rằng không thể lập tức thành thân, nhưng ít nhất có thể đính thân trước, đính thân xong, những người khác sẽ không có cơ hội dòm ngó tiểu thư.
Mà Tĩnh thiếu gia cũng có vương phi tương lai, những người khác cũng không dám mơ mộng đến vương gia của tiểu thư nàh nàng, thật sự là quá tốt!
Dù sao tiểu thư của đại gia tộc, ai chịu đi làm sườn phi?
Sườn phi dù tốt cỡ nào, cũng là thiếp a.
Cho dù là phi tử của hoàng đế, nữ tử danh môn khuê tú cũng không nhất định chịu làm .
Trừ phi muốn đem nữ nhân như công cụ chính trị, nếu không thì ai muốn để nữ nhi tiến cung, nơi thâm sâu nguy hiểm đó? Quanh năm ở trong một đám nữ nhân tâm địa u tối đầy tâm cơ đó?
Mà đám phi tần, có mấy người trường thọ ?
Hơn phân nửa nguyên nhân là vào cung không thể tùy tiện gặp người nhà không thể tùy tiện xuất cung, cả ngày buồn ở trong cung tranh sủng đấu đá với nhau.
Thủy Muội tuy rằng còn nhỏ, nhưng nàng ấy tính cách trầm lặng, tâm tư sâu sắc tinh tế, vào cung mấy ngày nay, quan sát cẩn thận, lưu tâm nghe các loại câu truyện.
Phát hiện trong cung này cũng chỉ có hoàng quý phi là có vẻ tự do.
Tự do của nàng ta cũng chỉ hơn các phi tần khác ở số lượng giới hạn được gặp người nhà nhiều hơn mà thoi, nhưng cũng giống nhau là không thể tùy tiện xuất cung.
Các phi tần khác, được sủng ái nhiều hơn nữa, rất nhiều khi cũng bị chịu nhiều giới hạn.
Cho nên, nàng cũng không hy vọng tiểu thư lún quá sau ở chốn cung đình này.
Ngoài Tĩnh thiếu gia, không ai sẽ yêu tiểu thư vô điều kiện như thế, vì tiểu thư có thể xem nhẹ những nhu cà và địa vị của bản thân.
Nàng vui mừng khấu đầu mạnh vài cái, lại dâng hương, sau đó đi kiểm tra tất cả đồ đạc.
Kim Kết nói với Tô Mạt:“Tiểu thư, nha đầu Thủy Muội kia, càng ngày càng giống Đại thần nhi, phải cẩn thận nàng ta một ngày nào đó sẽ thăng thiên .”
Thủy Muội ngượng ngùng cười rộ lên,“Ta cũng không niệm kinh nhiều lắm. Dù sao mỗi ngày dâng hương khấu đầu, trong lòng có phật, mỗi ngày một việc thiện, tích lũy âm đức. Ta không thẹn với bản thân. Mới mặc kệ người khác tín ngưỡng ra sao kìa.”
Tô Mạt nắm vai nàng, cười nói:“Như vậy tốt a, ba ngàn thế giới, phật vốn vô biên vô sắc, một vạn người, một vạn phật. Phật mà ngươi tin, chính là thuộc về riêng ngươi.”
Chỉ là một cái tín ngưỡng của lòng người, nàng đương nhiên ủng hộ.
Thủy Muội thiện lương, đặc biệt sau khi được cứu, càng tỏ ra khiêm cung hoà thuận, đối với ai cũng hòa khí, tốt bụng.
Lúc ở vườn hoa, cho dù là đối đãi với nông phụ cùng thợ hoa nông thô lỗ nhất, nàng cũng cư xử hoà nhã êm thấm, cũng chưa từng chê bai người ta cái gì.
Hơn nữa nàng còn thường xuyên lấy tiền tiêu vặt của riêng, hàng tháng đi giúp người khác, giúp đỡ người khác trong khả năng.
Mỗi người đều có cách nghĩ không giống nhau, nhưng trong lòng nàng thấy thoải mái, cảm thấy phù hợp tín ngưỡng của mình, trong lòng yên ổn, như vậy là đủ rồi.
Thời điểm xuất ccung, Hoàng Phủ Giác, Hoàng Phủ Giới hẹn nhau mà đến, cùng tiễn các nàng xuất cung.
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Tô Mạt, ngươi còn nhỏ tuổi mà luôn muốn ngồi lên đầu ta. Mới được ngươi kêu ca ca có hai ngày, sao nhanh vậy đã muốn ta gọi là ngươi tẩu tử !”
Tô Mạt hiện nay đã bình tâm lại, bản thân đã khắc phục được tâm trạng mặt đỏ tim đập, có thể đứng trước Hoàng Phủ Giác còn có thể mặt đỏ.
Nhưng Hoàng Phủ Giới này nàng vẫn coi hắn chỉ là tiểu nam hài tử, nàng là sẽ không đâu.
Nàng hếch cằm lên, hừ nói:“Sao, không phục hả?”
Thấy vẻ mặt nàng kiêu ngạo đắc ý, Hoàng Phủ Giới thật ấm ức, hừ một tiếng,“Chờ xem!”
Tô Mạt nhìn hắn một cái, chẳng lẽ còn muốn cưới tỷ tỷ lớn hơn nàng sao chứ?
Ngẫm lại đại tỷ cùng nhị tỷ khẳng định cũng không vừa mắt với tên thiếu niên tuấn tú nhiệt huyết thẳng thắn như hắn.
Tam tỷ......
Chỉ sợ hắn cũng sẽ không đồng ý.
Cho nên, hắn sẽ không có cơ hội lớn hơn nàng, hắc hắc!
Nàng hướng Kim Kết làm ra một dấu hiệu thắng lợi, Hoàng Phủ Giác nhìn nàng một cái,“Cẩn thận vui quá hóa buồn, nha đầu Tống gia cũng không phải dễ chọc.”
Tô Mạt nhếch môi,“Ngũ Ca…, đừng nói mấy lời xúi quẩy.”
Hắn nếu nói trúng phóc , nàng chẳng phải sẽ gặp phiền toái sao!
Hoàng Phủ Giác khép mi, che bớt đi sự cô đơn trong đáy mắt, thuận tiện nuốt xuống những câu mà mình muốn nói.
Tô Việt đứng ngoài cửa đón nàng, hiện nay hắn ở Thị MậuTư làm phụ tá cho Hoàng Phủ Cẩn, dựa vào tính tình Hoàng Phủ Cẩn, sẽ không làm mấy chuyện vụn vặt.
Giao tiếp với khách thương, còn một số sự vụ nhỏ, muốn chiêu đãi, muốn phải đăng ký lập sổ, còn phải điều tra nghe ngóng ….
Tô Việt tính tình trầm ổn, nhẫn nại, khi làm việc thì rõ ràng ngăn nắp, rất ít khi sai lầm, đương nhiên thích hợp nhất với hắn.
Lúc trước hắn bị lão phu nhân bắt buộc, giống đám người thúc phụ vì tiền đồ của con trai trưởng trong nhà mà âm thầm cống hiến hy sinh không ai biết đến, chỉ chuyên lo liệu sự vụ trong nhà.
Mà trong lòng hắn luôn ôm hoài bão, nay Tô Mạt đã giúp hắn thực hiện.
Hắn rất yêu thích và nhiệt tình với công tác ở Thị MậuTư, càng nhiệt tình yêu thích công việc ở Hương lâu, vì đem lại cho hắn cảm giác thành công.
Hiện nay hắn cơ bản là buổi sáng sớm đi Thị MậuTư, xử lý xong sự vụ, nếu có thời gian sẽ đi đến Hương lâu.
Công việc bạn rộn chạy hai nơi, người khác sẽ kêu than mệt mỏi vất vả, hắn lại thích thú.
Hình chưởng quầy tìm cho hắn ba trợ tá, bọn họ đều vất vả có chút tiêu hóa không được, hắn lại giống như sợi dây đang lên cót, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, sức chiến đấu mãnh liệt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc