Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 313

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt chỉ vào đài hoa màu hồng phấn, cánh hoa màu trắng của đóa hoa hạnh nói:“Bệ hạ, có một loại hoa Hạnh giống hệt lục mai, có thể gọi là Lục Ngạc, có vẻ đẹp ôn nhu mà lại thanh nhã, rất đẹp.”
Hoàng đế nhìn về phía bên Hoàng Phủ Giác cũng đang đứng gần đó, gần đây hoàng đế phân công thái tử đi thực tế lo sự vụ ở Lục bộ, cho nên hắn không phải ngày nào cũng đến ngự thư phòng báo cáo, chỉ có Hoàng Phủ Giác cùng Tống Minh Dương phải đến.
Hoàng Phủ Giác lắc đầu,“Bệ hạ, Văn thần chưa thấy qua. Nhưng nghe nói Hạnh mai có thể có tạp chủng, nói không chừng bên ngaoif có loại Lục mai như vậy.

Hoàng đế hơi mỉm cười nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, có thứ tốt, phải chia xẻ với trẫm, nói đi, Hoa Phố của ngươi có phải rất thú vị hay không.”
Tô Mạt cười nhẹ nhàng nói:“Bệ hạ, ta kêu những sư phụ chiết cành theo nhiều cách khác nhau, tạo ra không ít Hạnh mai, trong đó có một gốc cây khí chất thanh nhã, hương hoa quyến rũ, thời gian nở hoa cũng dài, hình dáng bên ngoài giống lục mai, bông hoa lại khá lớn.”
Hoàng đế kinh ngạc nói:“Thật sao?”
Tô Mạt gật đầu khẳng định.
Hoàng đế nhìn về phía Tống Minh Dương,“Tống Kinh Lịch từng đi khắp thiên hạ, ngươi mau nói xem.”
Tống Minh Dương liếc qua Tô Mạt, cúi người hành lễ, nói với hoàng đế:“Bệ hạ, thế giới bao la, không chuyện gì là không có. Trời sinh vạn vật, tuy rằng đều có bản tính riêng, nhưng nhân loại trí tuệ khôn cùng, có thể tái tạo ra rất nhiều thứ trong thiên nhiên khiến người ta kinh diễm.”
Hoàng đế vỗ tay nói:“Vậy mới tốt, trẫm muốn đến đó chiêm ngưỡng.”
Hắn nhìn thoáng qua gốc cây cổ hạnh kia, một trận gió thổi đến, cánh hoa rụng như mưa, bay xuống làn nước xanh như ngọc bích, thật sự đẹp mắt.
Hắn khoanh tay bước đi, nói:“Như vậy, Tống Kinh qua soạn ý chỉ, tiết thượng Tị (tháng 4 âm lịch) chương muốn dẫn bách quan trong triều đi Vạn Xuân Uyển đạp thanh.”
Vạn Xuân Uyển ở phía đông nam, Thượng Lâm Uyển ở tây bắc, Vạn Xuân Uyển là địa phương hoàng đế chuyên đi đạp thanh ngắm hoa, Thượng Lâm Uyển là nơi mà hoàng đế ngày thường ít nhất cũng phải ghé qua dạo.
Vạn Xuân Uyển cách Hoa Phố của Tô Mạt khoảng cách mười dặm.
Tống Minh Dương lập tức vâng lời, hoàng đế lại nói:“Truyền chỉ, muốn tất cả giản lược, cấm quá mức lãng phí, không thể quấy nhiễu dân chúng.”
Tống Minh Dương lĩnh chỉ, lập tức đi soạn chỉ.
Đợi đám người hoàng đế trở về ngự thư phòng, thì nhận được tin Tề vương điện hạ sai người dâng lên tấu chương.
Lưu Ngọc tiếp nhận, nhìn thấy có hai phần, một phần là tấu chương thỉnh an, một phần là tấu chương xin được cầu hôn với Tô gia, muốn cùng Tô thị nữ tử thứ năm của Tô gia đính hôn.
Lưu Ngọc chỉ cảm thấy tim đập lộp bộp, theo bản năng nhìn về phía hoàng đế, thấy hoàng đế đang nói nói cười cười với Tô Mạt , nhìn rất vui vẻ.
Hoàng đế quay đầu nhìn Lưu Ngọc,“Có cái gì lấy tới đây cho trẫm xem?”
Lưu Ngọc cầm tấu chương đi đến trước ngự án, cung kính đưa cho hoàng đế.
Tô Mạt lén nhìn thoáng một cái, tấu chương là của Hoàng Phủ Cẩn tự tay viết, bèn đoán chắc chắn là chuyện trọng yếu.
Bởi vì thường là, Hoàng Phủ Cẩn không tự mình viết tấu chương, hơn phân nữa đều là phụ tá trong phủ chấp Pu't.
Hoàng đế cũng cho phép, bất quá vì thể hiện sự cung kính đối với phụ hoàng, bình thường chúng hoàng tử cơ bản đều tự mình viết, trừ tình huống đặc biệt.
Hoàng đế mở tấu chương, một cuốn là thỉnh an, nội dung có mấy câu thực ngắn gọn khác biệt với những cuốn khác, tình cảm sướt mướt.
Một cuốn khác -- vừa nhìn thấy mấy chữ quan trọng, hoàng đế thiếu chút nữa muốn đứng bật dậy.
Tên Hoàng Phủ Cẩn này, hắn thật đúng là dám mở miệng, sau chuyện mình tứ hôn bị phá vỡ đó, Tống gia tiểu thư bị bọn họ “Vợ chồng son” bọn chúng hợp tác loại ra.
Chưa được vài ngày, hắn thế nhưng liền không biết ngượng dâng tấu chương yêu cầu phụ hoàng cho hắn “Mượn danh phụ hoàng” đi Tô gia cầu hôn.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn nghĩ rất chu đáo, liên tiếp đề cập mình ở trong nhóm hoàng tử tuổi tác đã lớn, nhưng Tô Mạt ở Tô gia lại nhỏ nhất, hắn có thể chờ nàng ba năm, chỉ đính hôn trước.
Hắn đính hôn xong, sẽ không chậm trễ việc hôn nhân của thái tử.
Ngoài ra Tô Mạt cũng chưa thành thân, sẽ không tranh giành với nhị tiểu thư, tam tiểu thư ở Tô gia.
Còn nói bùi tai như thế, nói cái gì “Nhi thần nguyện dành những năm tháng tuổi xuân để chờ đợi Mạt nhi lớn lên, dốc hết sức lực nguyện trung thành với Đại Chu đổi lấy sự vui vẻ tự do của Mạt nhi.”
Quả thực là một đống hồ ngôn loạn ngữ!
Tô Mạt thấy hoàng đế đột nhiên sắc mặt âm lãnh, không khỏi kinh ngạc, cũng không nói nhiều, nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, hai người lặng lẽ lui ra.
Lưu Ngọc nhìn bọn họ đi ra, thấy hoàng đế đang trầm tư, Tiền cô cô ở một bên hầu hạ, hắn cũng lui ra.
Hắn bước nhanh đến trước mặt Tô Mạt, thấp giọng nói:“Tô tiểu thư, Tề vương điện hạ dâng tấu chương, cầu xin bệ hạ giúp ngài ấy hướng Tô phủ cầu hôn.”
Sự việc đến quá đột ngột, khuôn mặt Tô Mạt lập tức đỏ như trái táo, nàng không dự đoán được Hoàng Phủ Cẩn sẽ làm như thế.
Thế nhưng...... lúc này đây, lại gấp gáp đưa ra lời cầu hôn như thế.
Thật sự khiến người ta toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ...... Không thể đợi sao?
Hoàng Phủ Giác cụp mắt, nhìn thấy hai má trắng như tuyết của Tô Mạt nổi lên một tầng đỏ ửng, đôi tai xinh xắn cũng giống như được tô điểm thêm lớp son, đáng yêu động lòng người vô cùng.
Trong lòng hắn cũng không biết đang có cảm thụ gì, cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy bản thân sẽ không thích ai hết, trong hoàn cảnh phức tạp thâm sâu như vậy, hết thảy đều theo dựa vào lợi ích để làm.
Cho dù là huynh đệ, nhưng tình cảm cũng rất xa cách.
Hắn sao có thể dễ dàng dốc lòng với người khác đây?
Người thích hắn rất nhiều, nhưng hắn không có tinh lực cũng như kiên nhẫn để tiếp nhận hoặc tìm hiểu.
Hắn không có thời gian, cũng không cho bản thân phóng túng.
Thậm chí đã nghĩ, giống kiểu người như hắn bề ngoài ôn nhuận nội tâm cứng cỏi, sẽ không dễ dàng yêu ai.
Nếu muốn yêu, có lẽ cần phải trải qua cái gì như : cùng chung hoạn nạn, sinh tử tương giao mới có thể.
Nhưng hắn không hiểu nổi, vì sao không có long trời lở đất, không có sông cạn đá mòn, hắn cứ như vậy giữ gìn một túi hà bao của một nữ tử, từng chút từng chút một bị luân hãm trong chính trái tim của mình?
Hắn thậm chí có những lúc thức thâu đêm không ngủ để mổ xẻ nội tâm của mình, suy nghĩ điều mà hắn muốn đạt được nhất ......
Cân nhắc sự thắng lợi của chính mình khă năng......
Hắn cảm thấy mình đang theo xu hướng không khống chế được bản thân, cần một cái nắp với sức mạnh cực lớn mới nhốt lại được.
Vì thế, khi cái nắp này xuất hiện, lại khiến trái tim hắn chua xót như vậy.
Chờ đợi một nữ hài tử lớn lên, nhìn nàng từng chút một biến hóa, đó là một loại hưởng thụ cũng là một loại hạnh phúc.
Cẩn thận ngẫm lại, vài năm nay, kỳ thật thời gian mình ở bên nàng ấy còn nhiều hơn cả nhị ca, nhưng vì sao, người nàng ấy thích lại là nhị ca?
Chẳng lẽ là bởi vì mình không tốt bằng nhị ca?
Hay là nhị ca gặp gỡ nàng trước?
Hoặc là bởi vì nàng quá chung tình, quá cố chấp? Đã nhận định nhị ca là của mình, sẽ không chịu cho người khác gì bất kì cơ hội nào?
Nha đầu Kim Kết nghe xong, tránh ở một bên cười ha ha.
Lưu Ngọc truyền xong tin tức lập tức trở lại ngự thư phòng.
Hoàng Phủ Giác cười gượng, ánh mắt uể oải, “Chúc mừng Mạt nhi.”
Tô Mạt hiện ra thần sắc thẹn thùng khó có được, mím môi,“Ngũ Ca không được trêu ghẹo người ta!”
Nói xong, nàng quay đầu chạy đi, tụa trên thành cầu, đứng nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước ngây ngốc cười.
Tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Phủ Cẩn đuổi hết mọi người ra khỏi phòng, ngồi ngay ngắn ở giữa án thư, hai má ửng hồng, vắt óc từng câu chữ, tự mình mài mực viết tấu chương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc