Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 312

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nha đầu bên người Mạt nhi đều lợi hại như vậy, làm cho hắn không khỏi tăng thêm áp lực, chính mình cũng không thể chỉ biết giẫm chận tại chỗ.
Đám người Kim Kết đi thẳng về cung, sắc trời đã đen kịt, đều nói mười bảy mười tám, trời tối rất nhanh, bởi vì ánh trăng còn chưa lên, trên đường đen ngòm.
Cho dù có đèn ***g cũng chỉ miễn cưỡng nhìn đường, căn bản thấy không rõ hoàn cảnh chung quanh.
Trong bóng đêm ẩn nấp vài người nhìn bọn hắn chằm chằm, thấy bọn họ đến lập tức nhanh chóng rời đi.
Kim Kết trở về cung, liền lập tức đi Kỳ Bàn viện, Bình An đi hồi phục thánh dụ.
Tô Mạt thấy nàng trở về, cười nói:“Ngươi nha đầu này, đi truyền mỗi cái tin mà lâu như vậy? Chúng ta còn nghĩ ngươi đang ăn uống ở đâu đó kìa, sẽ không để lại đồ ăn cho ngươi.”
Hoàng Oanh cùng Thủy Muội vài người cười rộ lên.
Tiểu cung nữ vén màn lên, Lăng Nhược từ bên ngoài tiến vào, đi đến trước mặt Tô Mạt, thi lễ nói:“Tiểu thư, từ buổi trưa bắt đầu, có người giống như đang theo dõi chúng ta.”
Tô Mạt khoát tay áo, cười nói:“Cứ để bọn chúng theo dõi, các ngươi chỉ cần làm bộ như không biết là được rồi.”
Lăng Nhược vâng lệnh, đi xuống sắp xếp.
Tô Mạt nhìn Kim Kết một cái,“Đám nữ nhân đó có mấy người nhảy sông ?”
Kim Kết ở trước mặt tiểu thư, tựa như một nha đầu nhu thuận, cười nói:“Tiểu thư làm sao mà biết?”
Tô Mạt mỉm cười,“Ta còn biết vương gia cấp cho các nàng ấy mỗi người một trăm lượng bạc, còn biết các nàng ấy tìm cái ૮ɦếƭ vương gia không thèm để ý, Hầu quản gia không có cách, ngươi giúp các nàng nghĩ biện pháp giải quyết a !”
Kim Kết há to miệng, Hoàng Oanh cùng Thủy Muội nhìn nhau cười, mới vừa rồi tiểu thư liền cùng các nàng đã nói đi, quả nhiên đoán trúng.
“Tiểu thư thật sự là liệu sự như thần.”
Kim Kết càng sốt ruột, tiểu thư cũng quá lợi hại đi.
Tuy rằng là từ lúc nhỏ đã quen biết, nhưng tiểu thư mới lớn lên có mấy tuổi, liền thông minh nhiều lên như vậy?
Tô Mạt liếc nàng một cái, xua tay kêu người đưa bữa ăn khuya đến.
Nơi này đầu giờ Thân đã ăn cơm chiều, hiện tại đói muốn ૮ɦếƭ, nàng nhịn không được, cho nên muốn thêm bữa ăn khuya .
Kim Kết nóng vội muốn ૮ɦếƭ a.
Tô Mạt cười cười, ý bảo các nàng ngồi xuống, nói:“Ngươi nha đầu này lén la lén lút, chẳng lẽ ta lại nhìn không ra sao? Lúc bắt đầu ta không biết ngươi vì sao có bộ dạng muốn nói lại thôi, có chuyện gì mà ngươi không muốn nói cho ta nghe ? Hơi suy nghĩ một chút là ra ngay, ngươi lại không có việc tư, đương nhiên là muốn tốt cho ta mới không nói a, chuyện này vừa nhìn thấy là biết......”
“Tốt với ta nhưng không dám nói, chính là có liên quan đến Tĩnh thiếu gia, chuyện có liên quan đến hắn mà không dám nói, sợ ta thương tâm, cùng hắn ......”
Nàng cười cười, lại nói:“Thì khẳng định là có liên quan tới đám nữ nhân đó, ta suy luận như vậy, đương nhiên là ngươi đã nghe phong thanh vài cái tin tức gì, sốt ruột, lại sợ tức giận, hoặc là sợ ta cùng Tĩnh thiếu gia cãi nhau, trở mặt, cho nên không dám nói.”
“Sau bệ hạ lại cho phép Tĩnh thiếu gia tự mình xử trí đám người cơ thiếp đó, ngươi cao hứng như kiể nhặt được khối vàng ròng vậy, ai còn nhìn không ra? Tự mình còn giành lấy chuyện đích thân đi đến Tề phủ. Lấy cách cư xử của Tĩnh thiếu mà nói, đương nhiên sẽ không bạc đãi những người đó nhưng Vương phủ cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy, đương nhiên một trăm lượng là con số tốt nhất rồi.”
“Chính là hắn không có kinh nghiệm ở phương diện này, cũng không kiên nhẫn với đám người đó, tự nhiên sẽ không quản. Ngươi nghĩ việc này cũng là chuyện của chúng ta, đương nhiên sẽ quản a, có phải thế không?”
Kim Kết ngơ ngác nói:“Tiểu thư, đúng là thần .”
Tô Mạt nhướng mày,“Cái gì thần không thần, nói đi, ngươi muốn như thế nào thu xếp cho các nàng ấy.”
Kim Kết cười nói:“Tiểu thư, ta không phải đã trở về xin chỉ thị của ngài sao?”
Tô Mạt cố ý đem mặt nghiêm,“Ta cũng mặc kệ, ngươi tự gánh vác đi.”
Kim Kết chu miệng, cầu nói:“Tiểu thư......”
Thấy Tô Mạt giống như thực sự mặc kệ nàng, bèn nói:“Tiểu thư, ngài không phải muốn ở Hoa Phố mở cái gì gọi là giải trí sơn trang sao? Còn muốn thỉnh nữ nhân nhạc phường, có ca nữ, nhạc công, vũ cơ, kì nữ …, ta nghĩ các nàng ấy đều là nhạc phường của hoàng gia huấn luyện ra, vậy kỹ thuật nhảy, giọng hát, khẳng định là không có gì để nói hết. Nếu như biểu diễn ở sơn trang chúng ta, khẳng định sẽ khiến toàn thành kinh diễm. Hơn nữa chúng ta không để cho các nàng ta làm chuyện khác, đối xử cung phụng đầy đủ. Người khác cũng không moi móc được chuyện gì để nói đâu.”
Thủy Muội cùng Hoàng Oanh vài người nhãn tình sáng lên, khen:“Kim Kết, ngươi đầu óc vận dụng rất mau.”
Kim Kết thế nhưng thẹn thùng , hơi hơi cúi đầu.
Tô Mạt cười cười, khẳng định ý tưởng của nàng,“ Ý tưởng này rất tốt.”
Xem ra nha đầu Kim Kết kia có đầu óc làm đại quản gia, lại giúp nàng suy tính.
Kim Kết nghe thấy tiểu thư khích lệ mình, bỗng cảm thấy cực kỳ vui mừng ,“Tiểu thư, thật sao?”
Tô Mạt gật đầu,“Giỏi lắm. Hoa Phố nơi đó, Hồ tiên sinh bọn họ đã muốn mua tiếp một mảnh đất khác, cũng đang vội xây tòa viện.”
Kim Kết vui mừng vỗ tay nhảy dựng lên,“Tiểu thư, thật tốt quá!”
Tô Mạt nhíu mày, trong mắt lóe ra luồng sáng ranh ma,“Chúng ta cũng phải giành phúc lợi cho riêng mình, sống nhiều ở trong cung cũng rất chán a, mùa này, vừa vặn là lễ thanh minh. Sáng mai đưa ra đề nghị với bệ hạ đi Hoa Phố đạp thanh.”
Hoàng đế đã hứa dẫn bọn họ đi ra ngoài dạo chơi.
Nàng đề nghị này, coi như là hợp thời .
Nay việc ở Hương lâu đã đi vào ổn định, có cái bang âm thầm giúp đỡ, Hình chưởng quầy có quan hệ rất tốt với đám thương nhân Tây Vực, có số lượng đại khách thương cố định.
Thêm vào một ít thế lực bí mật ở Thái Bình các, mạng lưới tin tức âm thầm bắt đầu được xây dựng.
Nay phải nhanh chóng xây dựng sơn trang nghỉ dưỡng, lấy danh nghĩ hợp tác cùng hoàng gia để làm, vừa không có phiền toái, lại thu hút được khách hàng.
Hơn nữa đến lúc đó khách tới đều là những người có máu mặt, vậy cái thu được không phải chỉ có tiền bạc.
Đối với Tô Mạt mà nói, tin tức mới là đáng giá nhất.
Trong kinh thành đãm người có máu mặt nhất thường đi Hoa Phố tiêu khiển, tin tức của bọn họ còn có thể thiếu sao?
Ngày tháng sống trong cung nhìn như có vẻ nhàn nhã, thanh thản, thực tế cũng phải rất cẩn thận, căng thẳng.
Tô Mạt thường xuyên có thể nghe thấy một ít bát quái, tuy rằng bên cạnh nàng thoạt nhìn sóng yên biển lặng, nhưng hậu cung cũng rất nhiều tin tức đáng nghe.
Giả như, bệ hạ lại sủng hạnh một vị mỹ nhân mười sáu tuổi, hoặc là lại có thêm một vị tiểu công chúa, hoặc là ૮ɦếƭ non một vị tiểu hoàng tử......
Vị tần phi nào đó bởi vì một chuyện cỏn con nào đó bị nhốt vào lãnh cung , hoàng quý phi nương nương ra sao, có chuyện gì ......
Bởi vì nơi Tô Mạt ở là ở bên mé ngoài hoàng cung, không phải ở bên trong phạm vi hậu cung, cho nên, việc này những việc này không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng cũng vui vẻ thảnh thơi.
Mắt thấy sắp tới tiết thanh minh rồi, hoàng đế dẫn theo người tản bộ ở Ngự Hoa viên.
Tô Mạt thấy tâm tình hoàng đế không tệ, bèn cùng hắn đàm luận chuyện hoa đào nở rộ trong sân vườn.
Bên cạnh hồ nước, phía có ánh mặt trời chiếu vào những bông hoa đào đã nở một nửa, mà bên cạnh hồ nơi không có ánh mặt trời chiếu tới thì còn có một vài chạc cây hoa hạnh đang khoe sắc tươi rói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc