Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 311

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đinh Tiểu Căn vội vàng thở dài xin lỗi,“Kim Kết cô nương, câu nói kia của tiểu nhân còn chưa nói xong, ngài đã bỏ chạy, ngài trăm ngàn lần phải giải thích rõ ràng với tiểu thư a.”
Kim Kết hừ một tiếng,“Nói đi.”
Nàng còn chưa nói với tiểu thư, trước hết nghe xem chuyện ra sao đã.
Đinh Tiểu Căn nói:“Lúc trước các nàng ấy sống thiên viện, nhưng có vài tỷ tỷ vừa khóc vùa nháo loạn lên còn đòi thắt cổ, mắng mỏ vương gia miệt thị uy nghiêm của bệ hạ. Bệ hạ đem các nàng ban cho vương gia, nhưng vương gia cũng không thèm nhìn tới các nàng, lạnh nhạt với các nàng ấy ở trong thiên viện, tức là đang miệt thị bệ hạ. Là có thể trị tội. Cho nên vài vị môn khách liền đưa ra cho vương gia mấy chủ ý, cho nên, vương gia để cho bọn họ ở tại hậu viện.”
Kim Kết tức giận đến nỗi phùng mang trợn má, hầm hừ nói:“Ở hậu viện thì ở hậu viện, sao còn phải hàng đêm thị tẩm?”
Đinh Tiểu Căn liên tục xua tay,“Không có chuyện đó, không có chuyện đó. Là các nàng ấy nói vương gia không thèm nhìn tới các nàng, miệt thị bệ hạ. Vương gia đành để các nàng ấy sống ở hậu viện, sau đó kêu các nàng ấy thay phiên nhau vào buổi tối đến bên cạnh phòng vương gia ngủ. Dù sao ngủ cùng phòng cũng là thị tẩm , không tính là lạnh nhạt với bọn họ.”
Hắn quyệt miệng, đắc ý nói:“Dù sao vương gia cũng sẽ không chạm vào các nàng ấy, các nàng ấy muốn thị tẩm, cũng chỉ có thể như vậy!”
Kim Kết ha ha cười rộ lên, vỗ tay nói:“Tốt, thật sự tốt, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm Tĩnh thiếu gia, xứng đôi tiểu thư chúng ta a.”
Đinh Tiểu Căn không hài lòng quyệt miệng, nói như thế nào thì vương gia cũng vẫn là vương gia a, tiểu thư sao có thể so với vương gia a?
Chẳng lẽ còn có người mà vương gia bọn họ không xứng sao?
Lúc này ở trong phòng Hoàng Phủ Cẩn đã nghe xong khẩu dụ hoàng đế, để hắn tự xử trí đám nữ nhân này, hắn không khỏi lộ ra một tia vui mừng.
Mạt nhi, nên như thế nào cảm tạ nàng đây, nói thế nào đây? Thật sự là...... Mỗi một lần đều làm cho người ta hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Hắn tin tưởng nàng không phải đã tính trước chuyện này, nhưng luôn dựa theo hàn cảnh mà xuất chiêu, đem sức ảnh hưởng của một việc mở rộng đến mức biến hóa lớn nhất.
Hắn nhìn về phía Hầu quản gia,“Đi thương lượng với Lưu công công, lấy chút bạc, một người một trăm lượng. Kêu các nàng ta tự định đường đi cho riêng mình.”
Hầu quản gia không khỏi xót ruột xót gan, vương gia quá mức hào phóng.
Một người một trăm lượng, tổng cộng gần hai nghàn lượng a.
Hiện tại Vương phủ chi tiêu nhiều, sao có thể lãng phí như vậy chứ?
Nhưng nghĩ đến những nữ nhân này bị đuổi đi Vương phủ sẽ yên tĩnh hơn, hắn vẫn thực vui vẻ, lập tức đi an bài.
Ai biết rất nhanh hậu viện truyền đến tiếng khóc lóc la lối thê thảm, Hầu quản gia chưa thấy qua loại sự tình kiểu như thế này, bèn trở về xin chỉ thị,“Vương gia, các nàng ấy, các nàng ấy nói sinh là người của vương gia, ૮ɦếƭ sẽ là quỷ của vương gia, cho dù có ૮ɦếƭ cũng không rời khỏi Vương phủ, nguyện ý làm nô làm tì. Nếu vương gia muốn đuổi các nàng ấy đi, các nàng ấy tình nguyện ૮ɦếƭ.”
Liên tiếp truyền đến tiếng khóc lóc thê thảm từ hậu viện.
Hoàng Phủ Cẩn nhíu mày, Kim Kết tiến lên nói:“Vương gia, cứ để nô tỳ đi xem xét.”
Mọi người nhìn chằm chằm lên người nàng, Kim Kết đương nhiên hào phóng, không ngượng ngùng, không khẩn trương, biết tiến biết thoái, không giống nha đầu bình thường, nói là tiểu thư cũng không ai nghi ngờ.
Nhất là Bình An, nhìn quen đám công chúa dã man trong cung hoặc là đám cung tì hèn mọn hay bị bắt nạt, nhìn thấy Kim Kết như vậy, trong lòng không khỏi nhớ tới một câu.
Dưới trướng chủ mạnh không có thuộc hạ yếu, chủ nào tớ ấy.
Tiểu thư lợi hại như vậy, nha đầu cũng thể kém đi đâu hết.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi vuốt cằm, khoát tay áo,“Đi đi.”
Kim Kết lập tức đi ra hậu viện, đám người Hầu quản gia đuổi theo sau.
Đám nữ nhân này người người xinh đẹp, nay thấy vương gia thế nhưng không cần các nàng ấy, cũng bất chấp cái gì gọi là hoa lê đẫm mưa, cả đám người khóc lóc rất xúc động.
Tuy rằng không làm cho vương gia vui vẻ được, nhưng ở trong này ăn uống không lo, cũng không có người đánh chửi, càng không ai buộc làm cái gì.
Cuộc sống cũng quá hưởng thụ đi.
Nhưng hiện tại vương gia thế nhưng lại muốn đuổi các nàng ấy rời đi.
Thói quen cẩm y ngọc thực, cơm bưng nước rót dâng tận miệng, các nàng ấy làm sao còn có thể quen được với cuộc sống bình thường a?
Đừng nói một trăm lượng, ngay cả một ngàn lượng, cũng không đủ để các nàng ấy tiêu.
Các nàng ấy đã quyết tâm, muốn ở lại Vương phủ không đi đâu hết, vừa khóc vừa đòi thắt cổ tự vận, nhảy sông , đập đầu vô tường…các chiêu thức đều đem ra sử dụng hết.
Kim Kết hai tay chống nạnh, hừ lạnh nói:“Ta nói thật cho các ngươi biết. Nay bệ hạ đã cho phép Tề vương điện hạ tự mình xử trí các ngươi. Muốn giết muốn lóc thịt, đều tùy tiện. Hiện tại vương gia cũng chưa muốn giết các ngươi, các ngươi đã tự mình tìm đường ૮ɦếƭ.”
Nàng chỉ chỉ vào vài người mụ mụ kia,“Buông các nàng ấy ra, đừng chạm vào các nàng ta, cứ để bọn họ lao vào tường, xem có thể thực sự ૮ɦếƭ hay không? Ta nghe người ta nói, người tự sát, ૮ɦếƭ rồi sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh .”
Nàng nói ra một cách rất trang nghiêm, khuôn mặt xinh đẹp sắc bén, khiến người ta nghe thấy không rét mà run.
Vài mỹ nhân do dự một chút, thân thể là của phụ mẫu ban cho, không thể tùy ý tổn hại.
Nếu không chính là đối với phụ mẫu bất kính bất hiếu.
Hơn nữa đều đã nghe qua tự sát ૮ɦếƭ không thể vào luân hồi, sẽ chịu rất nhiều khổ sở.
Các nàng đưa mắt nhìn nhau, người lúc bắt đầu kiên trì muốn ૮ɦếƭ cũng không dám manh động nữa.
Lúc này một mỹ nhân bùm một tiếng quỳ xuống,“Vậy ngươi nói đi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta đã quen như vậy ngày, nếu rời khỏi Vương phủ, chúng ta còn có thể làm gì? Chẳng lẽ phải đi thanh lâu sao?”
Các nàng người người xinh đẹp như hoa, dáng người xinh đẹp, hơn nữa giọng hát uyển chuyển, kỹ thuật nhảy động lòng người, là nhạc phường chốn cung đình bồi dưỡng ra.
Lưu lạc phong trần bán đứng thân xác, đánh ૮ɦếƭ các nàng cũng sẽ không làm.
Tâm tư Kim Kết rất nhạy bén, nghĩ tới một chỗ, cười nói:“Các ngươi nếu không nháo loạn, ngoan ngoãn, ta sẽ nói với tiểu thư chúng ta, khẳng định sẽ cho các ngươi một nơi cư trú.”
Bọn nữ tử không dám tin nhìn nàng, nửa tin nửa ngờ,“Thật sao?”
Ngay cả Hầu quản gia, huynh đệ Đinh Tiểu Căn, đám người Bình An, còn có Hoàng Phủ Cẩn đang ở trong phòng cũng đều tò mò.
Kim Kết muốn xử trí đám nữ nhân đó như thế nào?
Kim Kết cũng không nói thẳng ra, chỉ hành lễ với Hầu quản gia nói:“Hầu quản gia, thỉnh ngài lại chiếu cố các nàng ấy mấy ngày, ta đi bẩm báo với tiểu thư chúng ta chuyện này.”
Hầu quản gia gật đầu theo bản năng, hắn cũng không biết phải làm sao bây giờ, hoàng đế ban cho nữ nhân, một người gặp chuyện cũng phiền phức a.
Kim Kết lập tức nói với Bình An:“Bình an công công, chúng ta đi thôi.”
Nàng đi theo Tô Mạt ra vào trong cung, hầu như quen thuộc hết với đám người của Hoàng Phủ Giác, Bình An tuy rằng là người rất trầm tĩnh, cũng không kìm được, vội vã muốn hỏi Kim Kết xử lý đám nữ nhân đó như thế nào.
Kim Kết cố tình không nói, hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Kim Kết đi vào trong khấu đầu với Hoàng Phủ Cẩn,“Vương gia, nô tỳ lần này trở về phục mệnh cùng tiểu thư. Hy vọng vương gia có thể nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt, chớ để tiểu thư chúng ta lo lắng. Tiểu thư lúc nào cũng nhớ đến vương gia.”
Hoàng Phủ Cẩn nhịn đau xuống đất, tự mình đỡ nàng ta đứng lên, huynh đệ Đinh Tiểu Căn gấp đến độ vội đi dìu vương gia.
Kim Kết đứng dậy, lại thi lễ,“Vương gia cũng xin yên tâm, tiểu thư chúng ta ở trong cung rất tốt, xin vương gia đừng lo lắng.”
Nói xong liền cáo lui.
Hoàng Phủ Cẩn sai Đinh Đại Căn cùng Hầu quản gia đi đưa bọn họ xuất môn, hắn thì ngồi ở trên giường bàng hoàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc