Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 310

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hiện tại xem ra, bản thân đã phán đoán sai lầm rồi, vẫn là phụ thân nói rất đúng, nha đầu kia không đơn giản.
Nhưng bảo hắn làm giống như cách mà phụ thân dặn dò, nên tạo quan hệ tốt với Tô Mạt, thậm chí còn phải nịnh bợ nàng ta, vậy thì hắn tuyệt đối làm không được.
Chính mình là tả tướng, là người nắm quyền trong triều, chẳng lẽ còn phải sợ một tiểu nha đầu!
Hắn hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Thái tử vẫn muốn khuyên, nhưng không xen vào được câu nào, hắn nhìn Tô Mạt một cái, nói:“Nhị ca không có việc gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu,“Chỉ là ở hõm vai bị đâm một nhát lớn, cũng may không quá sâu, không thương tổn đến gân cốt.”
Thái tử nhìn nàng chăm chú, ánh mắt không sắc bén giống như trước đây,“Ngươi không sao chứ?”
Tô Mạt nghiêng người ,“Đa tạ thái tử điện hạ quan tâm, ta vẫn ổn.”
Lúc này Lưu Ngọc đi ra thỉnh ngũ điện hạ cùng Tô Mạt đi vào.
Thái tử liền dẫn theo người rời đi.
Hoàng đế đang thả lỏng thân thể, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, thấy bọn hắn tiến vào, lấy ngón tay di ở chỗ ấn đường thư giãn, nhìn Tô Mạt.
Hỏi:“Nha đầu, không có gì chuyện chứ?”
Tô Mạt ngọt ngào cười,“Đã khiến bệ hạ phiền lòng .”
Hoàng đế mỉm cười,“Tống tướng đến nói rõ ngọn ngành câu truyện cho trẫm nghe, nói là muốn dẫn Dung Hoa đến trước mặt Tề vương chịu tội, trẫm miễn cho bọn họ rồi.”
Tô Mạt trong lòng hừ một tiếng, nếu là Hoàng Phủ Cẩn làm chuyện sai lầm, không biết hắn có miễn cho Hoàng Phủ Cẩn không phải chịu tội không ?
Làm hoàng đế, làm phụ thân, cũng không xử xự cho công bằng, sao có thể khiến cho người khác phục?
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng trên mặt nàng vẫn duy trì vẻ điềm đạm tươi cười, nhìn thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Giác, không khỏi ảm đạm đi một chút.
Xem ra ngoài lúc ở trước mặt nhị ca, từng khắc nàng đều đeo mặt nạ, tính cảnh giác đề phòng rất cao.
Hắn không khỏi cười rộ lên,“Phụ hoàng, nhị ca căn bản là không trách cứ Dung Hoa biểu muội, hơn nữa biểu muội không phải cố ý muốn làm tổn hại nhị ca, thật ra chỉ là vì mười người cơ thiếp kia.”
Hoàng đế a một tiếng, nhìn về phía Tô Mạt,“Cụ thể sao lại như thế?”
Tô Mạt cảm kích nhìn Hoàng Phủ Giác một cái, biết hắn là đang giúp mình, thừa dịp này đem đám nữ nhân mà hoàng đế ban cho hắn đuổi ra khỏi Tề vương phủ.
Tuy rằng nàng chưa cùng Hoàng Phủ Cẩn thương lượng qua, nhưng đôi khi vẫn rất ăn ý, hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc, Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không trách cứ nàng xử trí đám nữ nhân này theo cách đó.
Dù sao, trong tình yêu của bọn họ, sẽ không cho phép có nhiều cơ thiếp tồn tại.
Hơn nữa nàng để ý nhất không phải điều này, mà là hoàng đế vì sao tận hết sức lực ban nữ nhân cho Hoàng Phủ Cẩn, mục đích là gì?
Nếu là vì phụ thân quan tâm con mình, như vậy có hai người thông phòng cũng đủ rồi, không tất yếu phải cố nhét thiệt nhiều nữ nhân cho hắn.
Như vậy xem ra, không giống với trường hợp phụ thân đối với con trai mà rất giống thủ trưởng đối với cấp dưới.
Cho nên Tô Mạt cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không thoải mái.
Hoàng đế nhìn Tô Mạt một cái, cười nói:“Nha đầu, như thế nào, cũng sẽ ghen a?”
Nói xong cười ha ha lớn tiếng.
Hoàng Phủ Giác ngẩn ra, không nghĩ tới phụ hoàng cũng sẽ biết nói giỡn, hơn nữa là loại việc nam nữ này, cũng không khỏi bật cười theo.
Tô Mạt nhướng mi, cười nói:“Bệ hạ, tính độc chiếm trong tình yêu vốn là như thế, lại không chỉ mình ta như vậy. Tục ngữ nói đúng, một đời một kiếp một đôi uyên ương, chẳng lẽ không đúng sao?”
Hoàng đế cùng Hoàng Phủ Giác đều sửng sốt.
Hoàng Phủ Giác tuổi vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều lắm, hoàng đế lại tựa hồ như bị xúc động, ánh mắt ngưng đọng, xoẹt qua một nỗi đau riêng, lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
Thấy bộ dáng nàng ngây thơ, câu nói như vậy cũng có thể thẳng thắn vô tư bật ra khỏi miệng, hoàng đế gật đầu, cười nói:“Trẫm liền thích tính tình nha đầu này thẳng thắn không che giấu. Thích chính là thích, dám yêu dám hận. Được, trẫm chuẩn, cho phép Tề vương tự xử trí đám người ca cơ đó. Vốn chính là đồ vật ban thưởng cho hắn, hắn có quyền tự mình xử trí.”
Nói là nói như vậy, nhưng có ai dám tự động xử trí đồ mà hoàng thượng ban tặng, huống hồ còn là người!
Nghe vậy Hoàng Phủ Giác cười rồi quay người lại nói với Bình An:“Đi Tề vương phủ, truyền khẩu dụ của bệ hạ.”
Kim Kết lập tức nói:“Bệ hạ, ngũ điện hạ, tiểu thư, xin cho nô tỳ đi cùng Bình An công công.”
Tô Mạt nhìn nàng một cái, nha đầu này, khẳng định giấu nàng giở trò quỷ, nàng chuẩn.
Kim Kết và Bình An lập tức cáo lui, đi thẳng đến Tề vương phủ.
Trong Tề vương phủ huynh đệ Đinh Tiểu Căn đang rối rắm chuyện Kim Kết tức giận.
Hoàng Phủ Cẩn nằm ở trên giường đọc sách, hai huynh đệ bọn họ ở dưới đất thì thầm.
Đinh Đại Căn oán hận trừng mắt nhìn đệ đệ,“Ngươi cũng thật ngốc, sao lại đi nói lung tung?”
Chuyện đám cơ thiếp đó thị tẩm, có thể tùy tiện nói sao? Hơn nữa nói mà lại không nói cho rõ ràng, không phải càng gây thêm phiền phức sao?
Đinh Tiểu Căn ủy khuất nói:“Kim Kết cô nương không nghe hết đã bỏ chạy, ta cũng không có biện pháp a.”
Hoàng Phủ Cẩn đương nhiên nghe thấy bọn họ thầm thầm thì thì, không khỏi nhíu mày, buông cuốn sách xuống,“Các ngươi nói thầm cái gì? Các nàng ấy lúc còn ở đây thì không nói rõ ràng, bây giờ lại sốt ruột?”
Đinh Đại Căn vội đi đến trước giường Hoàng Phủ Cẩn,“Vương gia, Tiểu Căn hắn gặp rắc rối .”
Hoàng Phủ Cẩn a lên một tiếng, ngồi dậy, áo trường sam màu nguyệt sắc như dòng thác đổ xuống,“Đã gây họa gì?”
Đinh Đại Căn vội la lên:“Hắn nói với Kim Kết cô nương rằng gia để cho đám cô nương ơ hậu viện kia...... Các nàng hàng đêm thị tẩm.”
Hoàng Phủ Cẩn trên mặt nhất thời hiện ra một biểu tình vô cùng phức tạp, nhìn Tiểu Căn một cái, Đinh Tiểu Căn bùm một tiếng liền quỳ xuống vội thanh minh:“Vương gia, ta chưa nói xong nha, Kim Kết cô nương không cho cơ hội.”
Hoàng Phủ Cẩn hừ một tiếng,“ Ngươi lập tức đi tìm Kim Kết cô nương nói cho rõ ràng, đừng tùy tiện bôi nhọ bổn vương.”
Đinh Đại Căn đạp đệ đệ một cước,“Nhanh chút đi tìm tiểu thư nói cho rõ ràng, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.”
Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên nói:“Không phải tiểu thư, là Kim Kết cô nương.”
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn vương gia, vì sao không đi tìm tiểu thư giải thích, giải thích với Kim Kết để làm gì?
Chẳng lẽ vương gia không để tâm tiểu thư suy nghĩ ra sao, ngược lại đi để ý Kim Kết nghĩ gì?
Hoàng Phủ Cẩn cũng không giải thích, tiếp tục đọc sách.
Lúc hai huynh đệ bọn họ đang bối rối, bên ngoài Hầu quản gia phái người đến nói công công của ngũ điện hạ đến truyền khẩu dụ của hoàng đế.
Hoàng Phủ Cẩn đứng dậy, sai người lấy công phục đến.
Mụ mụ lập tức nói:“Vương gia, không cần đổi công phục, chỉ là việc trong nhà.”
Nếu không phải là thái giám truyền lời chính thức, Hoàng Phủ Cẩn liền sai người thỉnh bọn họ đến phòng ngủ của mình.
Rất nhanh, Bình An cùng Kim Kết cùng nhau tiến vào, Đinh Tiểu Căn vui mừng lập tức phủ phục qua.
Kim Kết hoảng sợ, đi theo Tô Mạt lâu thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn, tóm một cái đè hắn lại,“Đinh Tiểu Căn, ngươi muốn làm gì? *** diệt khẩu a?”
Đinh Tiểu Căn cầu xin tha thứ nói:“Kim Kết cô nương, ngươi, ngươi hiểu lầm. Tiểu nhân có chuyện phải giải thích với cô nương.”
Kim Kết nhìn thoáng qua, bên kia Hoàng Phủ Cẩn đang hỏi chuyện Bình An, liền kéo Đinh Tiểu Căn chạy ra đngoài.
Nàng kéo hắn đi tới dưới tàng cây Đinh Hương bên cạnh một tòa giả sơn,“Nói đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc