Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 309

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Đại Kết Tử ( quả cam lớn), ngươi đây là sao hả?”
Tô Mạt mỉm cười, sáng sớm đã cảm thấy nàng ta không bình thường.
Kim Kết lắc đầu, không dám nhìn nàng.
Phải nói với tiểu thư gì chứ? Chẳng lẽ nói Tĩnh thiếu gia vẫn tìm nữ nhân khác thị tẩm sao?
Nói, sẽ khiến tiểu thư khó xử, không nói lại rất bực bội a.
Các nàng đám nha đầu này, bị Tô Mạt ảnh hưởng, đều cảm thấy một chồng một vợ là bình thường, nếu một người nam nhân thích một nữ nhân sẽ không được phép hoa tâm.
Có một lần đại tiểu thư cùng tiểu thư nói chuyện phiếm, đọc được một câu thơ,“Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa thề nguyền sống ૮ɦếƭ.”
Tiểu thư còn nói một câu “Nguyện ước người một lòng, bạc đầu không chia ly.” Còn có một câu nữa “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm.” ( Nước sông ba nghìn gáo, ta chỉ cần một gáo thôi- hiểu nôm na cho dù cả thiên hạ tuyệt mỹ, ta chỉ cần chàng thôi)
Lúc ấy các nàng quấn quít lấy tiểu thư giảng cho nghe là ý gì, tiểu thư chỉ nói một câu,“Một đời một kiếp một đôi uyên ương.”
Kim Kết liền đem câu đó khắc ghi, thậm chí không cần giải thích, ở trong lòng còn có một loại tưởng tượng tốt đẹp.
Một đời một kiếp một đôi uyên ương.
Tô Mạt luôn dung túng nha đầu của mình, Kim Kết không muốn nói, nàng sẽ không bức bách.
Nàng sai người truyền tin cho Hoàng Phủ Giới, hai người ở cửa cung hội hợp, sau đó cùng nhau hồi cung.
Hoàng Phủ Giác thấy nàng mặt mày thản nhiên, không sầu lo gì, trong lòng rất bội phục.
Tuổi nhỏ luôn chín chắn vứng vàng như thế, chỉ là...... Tựa hồ thiếu một ít chất phác ngây thơ, luôn làm cho hắn cảm thấy, từ lúc bắt đầu quen nàng, nàng giống như người lớn, lúc còn nhỏ, im lặng, hiểu lòng người, trí tuệ, chưa bao giờ tùy hứng, không điêu ngoa.
Gặp vấn đề gì, nàng đều nghĩ biện pháp tự mình giải quyết.
Tuyệt đối sẽ không chơi xấu ăn vạ, giống Hoàng Phủ Kha cùng Tống Dung Hoa như vậy, dựa vào tật kiêu căng để đạt được mục đích.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn có một loại cảm giác không nói nên lời, tinh tế, thản nhiên, cảm giác đau đớn, từ tận đáy lòng trào dâng.
Thậm chí có một loại xúc động, rất muốn nhìn thấy sự tươi cười ngây thơ chân chất vô tà từ nàng.
Rất muốn làm cho nàng có thể giống như nữ hài tử bình thường khác, cười vui vẻ, muốn làm gì thì làm cái đó, vô ưu vô lự.
Mà không phải luôn là bộ dáng đăm chiêu già dặn, luôn thận trọng cẩn thận như thế.
Có lẽ, lúc nàng ở bên cạnh nhị ca, mới là đơn thuần, ngây thơ, không ưu sầu nhất mà hắn từng thấy.
Hắn thở dài yếu ớt, mạnh mẽ áp chế khát vọng trong lòng.
Tô Mạt nhìn hắn cũng thấy quái lạ, mặt mày tuấn tú thế kia nhưng lại có bao phủ một tầng u buồn gì đó, làm cho nàng không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ một ngũ điện hạ luôn ôn nhuận thanh lịch tao nhã, hết thảy đều bình tĩnh thong dong kia, cũng sẽ u buồn?
Nàng mím môi cười,“Thị MậuTư có phiền toái sao?”
Hoàng Phủ Giác lắc đầu, cười nói:“Ta chỉ là đang tự trách, vừa luôn muốn ngươi vui vẻ, lại luôn lấy công việc đến phiền ngươi, quả thật không nên.”
Tô Mạt hì hì cười rộ lên, nghiêng đầu nhìn hắn một cái,“Ngũ điện hạ quá lưu tâm rồi.”
Hoàng Phủ Giác sóng vai đi cùng nàng, không tự chủ được hoãn lại cước bộ, phối hợp với bước chân nho nhỏ của nàng, miễn cho nàng còn phải bước nhanh mới có thể đuổi kịp.
“Mạt nhi, ngươi ở trong cung, phụ hoàng đối đãi với ngươi cũng như công chúa . Không bằng, ngươi về sau kêu ta là Ngũ Ca đi.”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, không biết có phải hay không muốn có một lí do để tự trói buộc mình.
Nàng là một nữ hài tử thông minh đáng yêu như vậy, nếu hắn có một chút biểu lộ tình cảm ái muội, chỉ sợ nàng sẽ né tránh hắn.
Mà hắn, cũng không nên có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy đi.
Tô Mạt ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, cười ngọt ngào,“Được, Ngũ Ca, ta đây liền kiếm món tiện nghi này.”
Hoàng Phủ Giác nâng tay xoa đầu nàng,“Muốn quà gặp mặt nào, Ngũ Ca tặng cho ngươi.”
Tô Mạt cười khanh khách,“Các ngươi đều có chút kỳ quái a.”
Nói xong chạy về hướng ngự thư phòng, Hoàng Phủ Giác vội đuổi theo.
Đến bên ngoài, tiểu thái giám bước lên phía trước bẩm báo,“Điện hạ, Tô tổng quản, có thái tử điện hạ, Tống tướng gia, Tống Kinh Lịch bọn họ đang ở đây.”
Hoàng Phủ Giác ừ một tiếng, kêu hắn lui ra, nói với Tô Mạt:“Chúng ta đi ngồi sang bên cạnh.”
Chắc là thái tử sai người truyền tin cho Tống tướng, Tống tướng đến riêng thỉnh tội với hoàng đế.
Qua nửa canh giờ, Tô Mạt từ trong cửa sổ nhìn thấy thái tử cùng Tống tả tướng vội vã đi ra, sắc mặt âm trầm.
Nàng liền cùng Hoàng Phủ Giác đi tới ngự thư phòng, thỉnh an hoàng đế.
Không thể tránh né ***ng mặt với bọn họ, hành lễ với nhau xong, Tống tả tướng nhìn Tô Mạt một cái, thanh âm lãnh trầm nói:“ Thủ đoạn của Tô tiểu thư rất cao minh a.”
Phép khích tướng của Tô Mạt làm cho nữ nhi mình xấu mặt, làm điều ác, chuyện như vậy cũng chỉ có nữ nhi ngốc nghếch kia mới không nhìn ra.
Tống tả tướng vừa nghe người ta nói xong, lập tức liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì, liền theo thái tử đến bồi tội cùng hoàng đế, đem Tống Dung Hoa nhốt ở trong nhà, phạt bế môn tự kiểm điểm sai lầm.
Tô Mạt cực kì cung kính nói:“Tống tướng những lời này thật quá đề cao tiểu nữ, ta bất quá là chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi.”
Tống tả tướng hừ lạnh một tiếng,“Tiểu nữ tử hiểu được giải quyết tận gốc, tỏ ra yếu đuổi dùng phép kích tướng sao? Tiểu nữ chỉ là loại nữ hài tử được nuôi dưỡng ở khuê phòng không có bao nhiêu kiến thức, tuy rằng có chút kiêu căng, nhưng làm người hòa khí, luôn giúp mọi người làm điều tốt. Tôn lão yêu ấu ( kính già yêu trẻ), mọi người có mắt đều thấy. Tô tiểu thư lại dùng thủ đoạn như vậy, khiến nhi nữ làm ra loại chuyện sai lầm, gây ra chuyện hối hận không thể vãn hồi. Làm cho nữ nhi ở trước mặt Tề vương điện hạ đánh mất thể diện, Tô tiểu thư nghĩ là làm cho tiểu nữ không thể cạnh tranh cùng ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới cảm thụ của tiểu nữ sao? Dung Hoa một người kiêu ngạo như vậy, thế nhưng lại nguyện ý cùng ngươi nhị nữ hầu hạ nhất phu, ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn ti tiện như thế, chẳng lẽ Tô đại nhân lại dạy nữ nhi như thế sao?”
Tô Mạt nhất thời động khí, hắn là trưởng bối, nếu muốn răn dạy mình vài ba câu phát tiết một chút, nàng cũng vui lòng phối hợp.
Nhưng dựa vào cái gì mà mắng phụ thân nàng?
Phụ thân nàng mặc kệ như thế nào, đều là phụ thân nàng, nàng tuyệt đối không cho phép người khác động tới.
Tô Mạt lạnh lùng nói:“Tống tướng, ta là không được như Tống tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng không được như Tống tiểu thư khí thế khinh người như thế. Cha ta chỉ dạy chúng ta giúp mọi người làm điều tốt, còn có một câu, đừng bao giờ bởi vì chính mình thích, liền ép buộc người khác. Câu nói kia là......”
Nàng cười nhẹ:“Trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác.”
Nếu là bọn hắn, có thể cưới nữ nhân mà mình chán ghét hay không?
Nếu là bọn hắn, có thể muốn để người khác chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của mình hay không?
Tống tả tướng chưa từng phải gánh chịu qua cơn tức như vậy?
Ngoài lão tử ra, cho dù là hoàng đế đối với hắn cũng đều là khách khí, vài vị hoàng tử thấy hắn đều phải cung kính.
Nữ nhi của mình, hắn cũng biết, tuy rằng có lúc ngang ngược bốc đồng, nhưng bản tính thiện lương, chỉ là có chút hiếu thắng.
Cho dù có gì sai, cũng là bởi vì rất thích Hoàng Phủ Cẩn.
Ngược lại nha đầu này, mặt ngoài hì hì ha ha, rất có tâm kế, vốn hắn nghĩ rằng nàng ta bất quá chỉ là loại nha đầu dựa vào khả năng khiến người khác vui lòng mà khoe khoang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc