Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 308

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Việc này nàng thế nhưng không biết, Hoàng Phủ Cẩn không nói với nàng, tiểu thái giám cùng cung nữ cũng không có người lộ ra tin tức thông báo cho nàng biết.
Xem ra, là bọn hắn cố ý muốn giấu giếm.
Suy nghĩ một lúc, nàng nói:“Chuyện này ta đã biết, các ngươi nay đã là người của ta, không cần sợ vương gia trách tội, hắn không trách được các ngươi đâu.”
Lưu Hỏa vừa nghe thấy liền vui mừng,“Đa tạ tiểu thư.”
Tô Mạt kêu bọn họ mau đứng lên, nàng lại quay đầu nhìn Diệp Tri Vân một cái, lấy ra bên trong túi hà bao do chính mình tự chế một lát gừng đặt ở dưới lưỡi của Diệp Tri Vân, cười nói:“Diệp lão nhân, ngươi tỉnh lại sẽ biết là ta đã tới .”
Nói xong nàng nói:“Các ngươi gắng chiếu Cố Diệp công công, ta đi về trước.”
Hai người vội cung tiễn.
Lúc này Kim Kết lập tức vọt vào,“Tiểu thư --”
Tô Mạt vội đỡ lấy nàng, nhíu mi,“Kim Kết, phía sau có người rượt đuổi ngươi sao?”
Kim Kết cau mày,“Tiểu thư, ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao.”
Tô Mạt cười cười, vỗ vai nàng,“Ngươi bình tĩnh lại cho ta, có chuyện gì to tát khiến ngươi như kiến ngồi trên đống lửa hả.”
Kim Kết thấy vẻ mặt tiểu thư lạnh nhạt điềm tĩnh, một tư thái như đã định liệu trước được mọi chuyện, mọi sự đều nắm trong lòng bàn tay nàng.
Nghĩ chuyện đó nếu tiểu thư biết được, chẳng phải là......
Nghĩ tiểu thư xưa nay luôn ôn nhã hòa khí như vậy,một khi thương tâm lên, chỉ sợ cũng tuyệt đối sẽ không giống như kiểu Tống Dung Hoa la lối ầm ĩ náo loạn, nói không chừng chỉ biết uất nghẹn trong lòng.
Nhưng tiểu thư như vậy, mới khiến nàng đau lòng.
Nói hay không?
Tô Mạt thấy bộ dáng Kết Kết do dự, thì mỉm cười, lôi tay nàng dẫn theo mọi người rời đi.
Trở lại phòng của Hoàng Phủ Cẩn, hắn tựa nghiêng vào thành giường đọc sách, chỉ là tầm mắt không để ở trên sách, không biết đang nghĩ cái gì.
Thấy nàng đến, hắn lập tức lộ ra vẻ tươi cười, vỗ xuống vị trí bên cạnh giường, ý bảo nàng qua đây ngồi.
Đứng ở phía ngoài Đinh Tiểu Căn đánh giá nét mặt Tô Mạt, cảm thấy Kim Kết hẳn là chưa nói, cho nên nhìn Kim Kết với ánh mắt cảm kích.
Kim Kết hừ một tiếng, quay đầu không thèm chú ý tới hắn.
Đinh Tiểu Căn kinh ngạc, sờ đầu gãi tai, không biết mình đã đắc tội với nàng cái gì.
Một gã sai vặt khác là Đinh Đại Căn nhìn bọn họ một lát, cánh tay kia ngoắc đệ đệ, âm thầm hỏi hắn đã gây ra chuyện gì.
Đinh tiểu căn ủy khuất lắc đầu, hắn căn bản không biết Kim Kết tại sao lại giận hắn a.
Hoàng Phủ Cẩn buông sách xuống, ôm lấy Tô Mạt ôm ở trước иgự¢, "Đừng lo lắng cho nghĩ phụ, hắn ổn rồi."
Tô Mạt tránh ᴆụng vết thương trên vai hắn, đùa nghịch ngón tay hắn, nhìn thấy trên móng tay óng ánh nước sơn, hỏi: "Có làm theo lời ta nói nói để sơn không ?"
Hoàng Phủ khống chế ngón tay nàng, bất đắc dĩ nói: "Đều có, nàng phân phó Lưu Hỏa, hắn rất để tâm a, chưa tơi thời gian đã đến đích thân sơn, đúng giờ y như uống thuốc vậy."
Tô Mạt cười rộ lên, tuy rằng không phải là bôi thuốc, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Chỉ là không thể nói cho hắn biết!
"Chuyện Lưu Niên, ngươi có biện pháp sao?"
Nàng tựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Tay Hoàng Phủ cẩn hơi hơi căng thẳng, " Lưu Hỏa, thật đáng mắng."
Tô Mạt quay đầu lườm hắn, "Hiện tại bọn họ đều là người của ta, ngươi không được mắng."
Hoàng Phủ cẩn vội xin tha, "Tuân mệnh, sẽ không dám nữa. Không thấy ta cũng không dám sai sử bọn họ nữa sao, gã sai vặt bên người đều thay đổi hết rồi."
Hiện tại gã sai vặt cũng thật đích thực là gã sai vặt, bọn họ cũng chỉ chiếu cố hắn về sinh hoạt thường ngày ngủ nghỉ ăn uống.
Chuyện của Lưu Niên, vốn hắn định tự mình đi cứu, lấy võ công của hắn mà nói, cộng thêm sử dụng mê dược hoặc là mua chuộc một vài người, muốn cứu thoát Lưu Niên cũng dễ dàng .
Chỉ là hắn hiện tại bị thương, có chút kháo khăn.
Nhưng biện pháp thì luôn có, hơn nữa hoàng đế cũng sẽ không muốn thật sự Gi*t Lưu Niên.
Hoàng đế đã đem Lưu Niên dẫn ra cho hắn nhìn, cũng sẽ không để Lưu Niên chịu hành hình nữa.
Cho nên, Lưu Niên hiện không có nguy hiểm, bất quá là hoàng đế dùng hắn như một con cờ để khiến mình sợ hãi hoặc là uy Hi*p mình mà thôi.
Vì vậy, Hoàng Phủ cẩn cũng không lo lắng nhiều.
Tô Mạt lại nhìn tỉ mỉ vết thương trên vai trái hắn, xác định chỉ là vết thương do một thanh đao nhỏ đâm phải, không nghiêm trọng lắm, lúc này mới hầm hầm cái mặt lên, “ Chỉ là một Tống Dung Hoa nho nhỏ, cần gì phải dùng đến khổ nhục kế ?”
Hắn cũng quá coi trọng nàng ta đi, thật là…
Hoàng Phủ Cẩn nhìn thấy bộ dáng nàng cố ý phụng phịu tức giận, không khỏi buồn cười, khóe miệng nàng cong lên một cách tự nhiên, cho dù vì lí do tức giận bờ môi như mím chặt lại, như tựa tiếu phi tiếu, nhìn không giống như đang tức giận thật, nhìn càng thêm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn......
“Ta là không muốn nàng ta tùy tiện chạy đến Vương phủ.”
Trước kia Tống Dung Hoa tuy rằng thích hắn, nhưng cũng không có làm ra chuyện gì khác, chỉ là vụng trộm nhìn hắn, hoặc là nói cùng với đám người Hoàng Phủ Kha.
Ít nhất, không quấy nhiễu tới cuộc sống của hắn.
Mà nay nàng ta dám chạy tới Vương phủ khóc lóc om sòm, còn dám la mắng Mạt nhi, việc này không cần nghĩ cũng biết được không phải lần đầu tiên.
Bọn họ nghĩ rằng cách xa như vậy hắn sẽ nghe không được, không lên tiếng, không có nghĩa là hắn không biết.
Dựa vào nội lực của hắn mà nói, động tĩnh chung quanh nơi này hắn đều nghe được rành mạch.
Nếu Tống Dung Hoa đè thấp giọng nói xuống, nhỏ giọng nói thầm thì không nói làm gì, nàng ta la lối om sòm như thế hắn nếu không nghe thấy, chẳng phải là đã bị điếc?
Nếu nghe thấy được, có người la mắng Mạt nhi của hắn, hắn có thể không quản sao?
Nam nhân đánh nữ nhân, hắn khinh thường làm, cho dù hắn có chán ghét nàng ta hơn chăng nữa, cũng tuyệt đối sẽ không động tới một cọng tóc của nàng ta.
Nhưng nếu vũ nhục Mạt nhi của hắn, mặc kệ là ai đều phải trả giá thật đắt, kể cả Thiên Vương lão tử cũng không ngoại lệ.
Nam nhân đổ máu không có gì đáng sợ, bất quá là vài giọt máu, khiến cho kẻ đáng ghét kia cút xa một chút, rất đáng.
Hắn đan xen những ngón tay dài mảnh khảnh vào tay nàng, xúc cảm đầu ngón tay tinh tế chạm nhau như chạm tới tận cùng trái tim hắn, hắn biết canh giờ không còn sớm, nàng nên trở về rồi.
Nhưng lại luyến tiếc, trong lòng hắn nóng lên, đem nàng kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy.
Sợ làm đau miệng vết thương hắn, nàng không nhúc nhích, thanh âm dịu dàng ,“Ngươi dưỡng thương cho tốt, chuyện của Lưu Niên chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết. Không đến một tháng, Lai Châu bên kia sẽ có kết quả .”
Đến lúc đó chỉ sợ bè đảng trong triều sẽ có chút thay đổi nhỏ.
Dù sao Tô Mạt ở ngự thư phòng cũng không phải phí phạm, nàng cẩn thận quan sát xu hướng triều cục, nghiền ngẫm tâm tư hoàng đế, đã có sự nhận thức hệ thống riêng.
Hiện tại nàng cũng không thể làm ra hành động lớn, dù sao bản thân mình đang bị hoàng đế ngó nghiêng.
Nếu muốn không ai biết mình làm gì cũng khó.
Cho nên nàng cố gắng hết sức ngoan ngoãn không manh động.
Tô Mạt dẫn theo người từ Tề vương phủ một đường hồi cung, nàng tựa vào gối suy nghĩ, Kim Kết thì bĩu môi, một bộ dáng tức giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc